Chương 394
Đến ông trời cũng đang giúp đỡ cô ta, ban cho cô ta một “món quà” vô cùng đặc biệt.
Trán Hy Nguyệt giờ đây lấm tấm mồ hôi lạnh, cô cảm thấy trước mắt mình tối đen, đầu óc choáng váng, nếu như lúc đó không tựa vào lưng ghế sofa, e là cô đã khuỵu ngã.
Hy Nguyệt cắn chặt răng, cô không thể ngã, mà cho dù ngã, cũng không thể ngã ở đây được.
“Chúc mừng chị, tôi thua rồi.”
Khó khăn lắm cô mới bật ra được những chữ này.
“Hy Nguyệt, em không vui mừng sao? Em giận chị ư? Chị không cô ý đâu, chị…” Hy Mộng Lan bỗng thút thít rồi lại bật khóc.
Cô ta biết, hiện tại đang là bốn đấu với một, bà Lục, Lục Kiều Sam và Lục Lãnh Phong đều đang đứng về phía cô ta.
Chỉ cần cô ta tỏ ra đáng thương, tỏ ra yếu đuối, bọn họ sẽ đều bênh vực cô ta.
Ở đây chỉ có một kẻ sắm vai phản diện, chính là Hy Nguyệt.
Bà Lục bước đến bên, ôm lấy cô ta: “Đừng khóc, đừng khóc, phụ nữ đang mang thai không được khóc, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến đưa trẻ đấy.”
Nói xong, bà ta liền quay đầu về phía Hy Nguyệt, sắc mặt bỗng lạnh đến thấu xương: “Hy Nguyệt, bây giờ trong cái nhà này, Mộng Lan lớn hơn cô, bởi vì trong bụng con bé là người sẽ nối dõi tông đường của nhà họ Lục. Nếu như cô dám làm Mộng Lan bị thương, tôi sẽ không để yên cho cô đâu.”
Lục Lãnh Phong không nói một lời nào, ánh mắt của anh cũng theo bà Lục rơi xuống người Hy Nguyệt.
Cô lúc này trông giống như một chiếc lá nhỏ bé giữa phong ba bão táp, run rẩy đầy yếu ớt, dường như bất kể lúc nào cũng sẽ bị gió cuốn đi, không bao giờ trở lại nữa.
“Hy Nguyệt, đi lên lầu.” Lục Lãnh Phong thấp giọng ra lệnh, dường như anh lo lắng bản tính ngang ngược của cô sẽ bùng nổ, sẽ náo loạn một trận với Hy Mộng Lan.
Hy Nguyệt bật cười chế nhạo, xem ra Hy Mộng Lan đã trở thành tất cả của anh, còn cô chỉ là một món đồ anh đã chơi chán, cũng nên cút đi rồi, đừng có ở đây làm chướng tai gai mắt anh, ngăn cản anh thân mật với Hy Mộng Lan.
“Được, vậy tôi không quấy rầy các người nữa.” Hy Nguyệt mạnh mẽ quay người, bước về phía cầu thang.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Hy Mộng Lan bật cười trong lòng, cảm giác vô cùng thoải mái, coi như cô ta đã trở mình thành công, rất nhanh thôi cô ta sẽ bước chân vào nhà họ Lục này, trở thành mợ chủ của cái nhà này.
Đúng lúc này người giúp việc bưng đến một bát súp gà.
Bà Lục liền bảo cô ta ngồi xuống ăn: “Phụ nữ mang thai, ba tháng đầu là quan trọng nhất, con nhất định phải chú ý một chút.”
“Lãnh Phong, sau này em phải luôn ở bên Mộng Lan, chăm sóc cô ấy thật tốt, tránh khỏi có những kẻ tâm cơ sâu nặng đến gây rối, làm hại hai mẹ con cô ấy.” Lục Kiều Sam thừa cơ chen vào, cô ta vốn định giậu đổ bỉm leo, hung hăng dìm chết Hy Nguyệt.
Sắc mặt Lục Lãnh Phong không chút thay đổi, nhàn nhạt thốt ra một câu: “Đợi xét nghiệm huyết thống rồi hẵng nói.”
Chỉ một câu nói nhẹ bẫng của anh liền khiến toàn thân Hy Mộng Lan run rẩy kịch liệt, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch: “Lãnh Phong, tại sao lại phải làm xét nghiệm huyết thống? Lẽ nào anh không tin em sao? Đứa trẻ trong bụng em là của anh mà, em thề với anh đó. Ngoài anh ra, em không hề có bất kỳ người đàn ông nào khác. Em là người phụ nữ biết giữ mình trong sạch, đến bạn trai cũng chưa từng có.”