Chương 276
Dường như anh ta cảm thấy chỉ chơi đùa như vậy không vui cho lắm, đột nhiên cúi đầu xuống, đưa ngón tay của cô lên bên môi gặm gặm, giống như là đang tán tỉnh cô.
Cảm giác nhồn nhột không ngừng truyền đến, làm cho cô buồn cười nhưng lại không dám cười, sợ bị những tân khách có mặt ở đây nhìn thấy, cho nên chỉ có thể che miệng lại, cố nhịn.
Cô phát hiện, con người Lục Lãnh Phong thật sự không cố kỵ gì, thích làm gì thì làm, ở trước mặt mọi người cũng có thể chơi trò mập mờ này với cô, không sợ ảnh hưởng đến người khác.
Tần Nhân Thiên yên lặng nhìn bọn họ, chẳng biết tại sao, anh ta có cảm giác chua xót, buồn bã như bị phản bội.
Thường xuyên ở nhà họ Lục, cho nên anh ta nhìn ra được, Lục Lãnh Phong đối xử với cô cũng không tốt, không hề có một chút cảm giác thương yêu nào.
Anh nổi tiếng là lạnh lùng máu lạnh, không có một chút ý thương hoa tiếc ngọc nào.
Ở trong mắt anh, cô chỉ là một món đồ chơi, một thú cưng mà thôi.
Một cô gái đơn thuần giống như cô, phải nên được người thương yêu, nâng niu, chiều chuộng trong lòng bàn tay.
Gả cho cục băng này chính là bi kịch.
Nếu như nếu đổi lại là anh ta, anh ta nhất định sẽ không để cho cô chịu một chút tổn thương nào cả.
Hứa Nhã Thanh cũng đang nhìn bọn họ.
Trên mặt anh ta mang một nụ cười hết sức thâm trầm.
Anh ta không biết cục băng Lục Lãnh Phong này có thể để ý đến Hy Nguyệt hay không, chỉ muốn biết, nếu như anh phát hiện lần đầu tiên của Hy Nguyệt cho anh ta thì sẽ phản ứng ra sao đây?
Hy Nguyệt phát hiện, áo mũ chỉnh tề có thể thay đổi bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào.
Buổi lễ đính hôn chỉ mới tiến hành được một nửa thì anh đã “bắt” cô rời đi, đi đến quán rượu không người ở trên sân thượng.
Nơi này không có đèn, hoàn toàn tối thui.
Cô có chút bối rối, giống như một con dê con lọt vào bẫy muốn chạy trốn nhưng lại không có đường nào để trốn, rơi vào trong tuyệt vọng.
“Đó cũng là buổi lễ đính hôn của chị anh, chúng ta rời đi trước như vậy không tốt lắm đâu.”
“Chị ta chỉ mong cô không ở đó, tránh bị cô chiếm ánh mắt của mọi người.” Lục Lãnh Phong xì một tiếng.
Hy Nguyệt có chút choáng váng, “Cô ta là cô dâu, đẹp như vậy, ánh sáng chói lọi, làm sao tôi có thể cướp ánh mắt của mọi người được cơ chứ?”
Hôm nay cô cố ý chọn bộ quần áo bình thường nhất, ngay cả son cũng không tô, để mặt mộc, giản dị không tô vẻ, không ai lại đi chú ý tới cô, trừ phi bọn họ chú ý tới anh – người ngồi bên cạnh cô.
Môi mỏng của Lục Lãnh Phong tuần tra tới lui trên cổ cô, tựa như lông chim lướt qua.
Mặc dù người phụ nữ này rất tự biết mình, có lúc cũng quá coi nhẹ bản thân mình.
Ở trong một đám phụ nữ trang điểm lộng lẫy, một vẻ trong trẻo xuất hiện sẽ lập tức giết chết những kẻ nhan sắc tầm thường này trong nháy mắt, cướp đi tất cả ánh mắt của mọi người.
“Người phụ nữ ngu ngốc, cô muốn làm cô dâu sao?” Môi của anh trượt đến môi cô, giọng nói có chút mơ hồ không rõ.
Cô khẽ lẩm bẩm: “Vậy phải xem gả cho người nào đã.”
Lời này tựa như đã chọc giận anh, anh lập tức nhíu mày lại, hỏi cô, “Cô còn có thể gả cho ai?”
Mặt cô đỏ như tôm luộc, “Tôi không phải cái ý này.”