Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 724

Trong lòng đầy sợ hãi, cô chạy đến sô pha, sờ soạng tìm túi xách, cô muốn gọi cho Hứa Nhã Thanh đến cứu.

Nhưng túi xách lại không ở trên sô pha mà đã bi Lục Lãnh Phong cầm đi rồi.

Cô bắt đầu tìm kiếm điện thoại, máy tính và tất cả các thiết bị liên lạc ở trong phòng có thể liên hệ được với người bên ngoài.

Nhưng không có, cái gì cũng không có.

Lục Lãnh Phong dường như đã có chuẩn bị từ trước, anh muốn chặn mọi liên lạc của cô với người bên ngoài.

Cô phải làm sao đây? Làm sao mới có thể thoát ra ngoài được đây?

Một lúc lâu sau, cuối cùng cửa cũng được mở ra.

Khải Liên bước vào, cô ấy đến để đưa cơm cho cô.

Sau khi vào cũng không đóng cửa, cô nhân cơ hội này liền chạy ra ngoài mà không nói lời nào.

Ngay sau đó cô đã tìm ra lý do tại sao Khải Liên lại không đóng cửa thì ra còn có một cánh cổng sắt cao ở trong sân nữa.

“Cứu tôi với, bên ngoài có ai không? Cứu tôi với!”

Cô liều mạng kêu cứu đến nỗi rát cổ họng, nhưng bên ngoài ngoài tiếng gió thổi và tiếng chim kêu thì không còn gì khác.

“Cô Y, cô vẫn nên ăn cơm trước đi đã?” Khải Liên an ủi cô.

“Khải Liên, gọi giúp tôi một cuộc điện thoại được không? Không thì gửi một tin nhắn thôi cũng được, tôi xin cô đấy.” Cô van xin.

“Xin lỗi, cô Y.” Khải Liên nói xong, liền đi về phía sâu sau rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Hy Nguyệt không muốn ăn cơm, cô muốn tuyệt thực để chống lại.

Nhưng sau một hồi cô lại nghĩ, nếu không ăn thì sẽ không có sức lực, đến lúc muốn chạy trốn cũng không được, thế là cô lại quay về phòng, biến tức giận căm phẫn thành cảm giác thèm ăn.

Cô vừa ăn vừa cảm thấy nóng ran khắp người, có vẻ như điều hòa bị hỏng, không có tý hơi lạnh nào thoát ra cả.

Cô càng lúc càng cảm thấy khó chịu, cơ thể cô như bị khoét rỗng từng chút từng chút một.

Cảm giác này cô đã từng trải qua một lần rồi, đó là lúc ở trong phòng tắm, khi Lục Lãnh Phong đánh thuốc mê cô.

Không lẽ anh lại muốn giở trò cũ?

Cô sợ đến mức đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay và chạy về phía phòng tắm.

Cô cần nước lạnh, chỉ cần dội nước lạnh lên người thì sẽ có thể giữ được sự tỉnh táo.

Cô bước vào bồn tắm, mở vòi hoa sen rồi để nước lạnh dội từ trên đầu xuống.

Cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Lục Lãnh Phong bước vào, hai tay chống lên thành bồn tắm, anh lặng lẽ nhìn cô, trong ánh mắt anh hiện lên sự hẹp hòi.

“Em làm như thế không có tác dụng gì đâu, thứ em cần không phải là nước lạnh mà là tôi.”

Cô nheo mắt nhìn anh, mắt cô bỗng mờ đi rồi không còn phân biệt được gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK