Chương 469
Đây là cơ hội tốt, cô ta không thể bỏ lỡ.
Cô ta cô gắng bước chân ở mức nhẹ nhàng nhất, người bên hồ cũng không chút nào phát hiện ra.
Cô cúi xuống chăm chú quan sát đàn cá, đôi chân không vững. Cô ta chỉ cần đẩy nhẹ là cô sẽ ngã xuống.
Sẽ không có ai đến giải cứu cô, cô ta sẽ đứng bên cạnh nhìn cô ngộp nước, vùng vẫy, rồi chìm xuống không để lại một dòng xoáy nào.
Khi nguời nhà họ Lục tìm thấy thi thể của cô, có lẽ cũng phải vài ngày sau đó.
Miệng cô ta nở ra nụ cười quỷ dị lạnh lẽo.
Cô ta đưa tay lên, cô ta dùng hết sức, hướng sau lưng cô đẩy, lo sợ mình dùng ít sức, cô sẽ không ngã xuống.
Trong khoảnh khắc cô ta chạm vào lưng của Hy Nguyệt, cô đột nhiên tránh ra, bởi vì lao đã phóng ra rồi, đâm lao thì phải theo lao.
Hy Mộng Lan dùng lực quá sức, cả người nghiêng về phía trước, căn bản không thể phanh lại kịp “” ào”” một tiếng liền ngã vào trong hồ.
“”Cứu mạng. Cứu mạng.” Cô ta sợ đến mất hồn, liều mạng vùng vẫy trong hồ, rõ ràng người đáng lẽ phải rơi xuống hồ là Hy Nguyệt, làm sao lại biến thành cô ta rồi?
Hy Nguyệt ngây ngẩn trong phút chốc, hoàn toàn chưa phản ứng kịp.
Hy Mộng Lan từ đâu nhảy ra vậy, làm sao lại rơi xuống nước rồi?
Không phải là cô đang hoang tưởng chứ?
Từ xa có người giúp việc chạy đến, cô mới từ kinh ngạc hoàn hồn lại.
Không phải hoang tưởng, Hy Mộng Lan thật sự rơi xuống nước rồi.
“”Nhanh lên, chị tôi rơi xuống nước rồi, tôi không biết bơi, cô nhanh lên, cứu chị tôi với.””
Người giúp việc nhảy xuống nước, đem Hy Mộng Lan cứu lên bờ.
Cô ta uống mấy ngụm nước, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo, nhìn thấy Lục Lãnh Phong từ xa đang đi đến đây, nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngất.
Lục Lãnh Phong đã nhìn thấy bọn họ, nhanh như chớp chạy đến phía trước: “”Làm sao vậy?””
“”Cô Hy bị rơi xuống nước, có thể là uống mấy ngụm nước, ngất đi rồi, nhưng vẫn còn thở.”” Người giúp việc ấn ngực cô ta, thực hiện hô hấp nhân tạo, cô ấy đã học qua lớp cứu hộ, biết nên làm như thế nào.
Trong lòng Hy Mộng Lan muốn phát điên, vô cùng buồn bực.
Ấn gì mà ấn.
Cô ta muốn Lục Lãnh Phong ấn cho cô ta, muốn Lục Lãnh Phong miệng đối miệng hô hấp nhân tạo cho cô ta, không phải là một người giúp việc.
Chỉ là Lục Lãnh Phong lại không làm gì, động tác cứu hộ của người giúp việc rất chuyên nghiệp, anh đã nhìn trong mắt cho nên không có làm gì.
Hy Nguyệt lấy điện thoại gọi xe cấp cứu, Lục Lãnh Phong thấy quần áo cô vẫn khô, biết cô không bị rơi xuống nước.
“”Vì sao cô ta lại bị rơi xuống nước vậy?””
“”Tôi cũng không biết, tôi không nhìn thấy cô ấy đi đến, nơi này rõ ràng chỉ có một mình tôi. Tôi đang xem cá, nghe thấy “”ào”” một tiếng, ngẩng đầu lên đã thấy cô ấy rơi xuống nước rồi.”” Vẻ mặt Hy Nguyệt ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.