Chương 1002
“Đây chính là trách nhiệm. tôi cần phải có trách nhiệm đối với nhà họ Lục, đối với đứa con của mình và đối với cuộc hôn nhân của mình.” Hy Nguyệt Dũng nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc, thản nhiên và chân thành
“Nếu như không có hai đứa bé trong bụng này, cô vẫn có thể thoải mái rời đi, đúng không?” Tần Nhân Thiên nói.
Cô lắc đầu rồi nói: “Cho dù không có mang thai, tôi vẫn là mợ chủ của nhà họ Lục. Vì vậy, tôi không thể vi phạm quy tắc đã được ghi trong gia quy của nhà họ Lục. Bà nội và bố tôi đã tin tưởng tôi như vậy thì tôi không thể làm họ thất vọng được.”
“Người phụ nữ ngốc nghếch này.” Tần Nhân Thiên thở dài: “Mỗi người chỉ sống một đời và cũng chỉ sống một lần, cô nên sống cho chính mình một cách thoải mái và tùy ý. Cô không cần phải bận tâm đến người khác như vậy.”
“Anh sai rồi. Ngay từ đầu, loài người chúng ta đã sống thành bầy đàn, chứ không sống một cách riêng lẻ. Chúng ta có một gia đình nhỏ, chúng ta có tất cả mọi người. Hơn nữa, tôi lại là một người phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ bình thường khác. Tôi cũng muốn làm mọi cách để có thể duy trì ngôi nhà nhỏ của mình, để tôi có thể quan tâm đến mọi người, và mọi người cũng sẽ quan tâm đến tôi. Như vậy, cả nhà có thể sống trong sự bình yên và có một cuộc sống hạnh phúc.”
Sắc mặt khi nói những lời này của Hy Nguyệt rất nghiêm túc, đôi mắt cô như sáng lấp lánh những tia sáng thuần khiết.
Từ sâu bên trong nội tâm Tần Nhân Thiên đang giống như bị một thứ gì đó đập vào rồi xảy ra một trận động đất nhỏ.
Quan điểm của anh ta về cuộc sống, chính là thích gì làm nấy mà không phải kiêng kỵ điều gì và sống một cách thật thoải mái trên đời này.
“Cô quả nhiên là một người phụ nữ khác thường.” Anh ta chợt nở một nụ cười kỳ lạ. Cũng không biết là anh ta đang khen ngợi cô, hay là đang giễu cợt cô.
Nhà của Thời Thạch và nhà tổ của Hy Nguyệt chỉ cách nhau vài căn nhà.
Vì lúc này, bà nội đã vào viện dưỡng lão ở, cho nên nơi này đã bị bỏ không. Tần Nhân Thiên đã thuê người, mỗi ngày đều đến đây để quét dọn, cho nên bên trong rất sạch sẽ, dường như là không có bất kỳ tì vết.
Hy Nguyệt cảm thấy có chút buồn bực, có vẻ như Tần Nhân Thiên này cảm thấy rất hứng thú với tất cả chuyện về Thời Thạch. Chẳng lẽ là vì anh ta đã phát hiện ra mình và Thời Thạch có bộ dạng gần như giống hệt nhau sao?
Cây táo lớn ở giữa sân vẫn đang phát triển một cách vô cùng mạnh mẽ.
Cây táo này được bà nội trồng vào năm Thời Thạch ba tuổi. Mỗi khi đến mùa thu, táo sẽ kết trái đầy cành cây, cô và Thời Thạch sẽ ngồi dưới gốc cây lớn, vừa đọc sách vừa ăn táo.
Cô nhìn chằm chằm mấy quả táo còn sót lại trên cành cây mà suy nghĩ về mấy chuyện trước đây.
Mỗi năm cây vẫn vậy, nhưng người mỗi tuổi lại mỗi khác.
Cây táo vẫn còn ở đây, nhưng Thời Thạch đã biến mất và sẽ không bao giờ trở lại.
Cô vươn tay ra, hái một quả táo xuống và đưa cho người đàn ông đang đứng bên cạnh mình: “Quả táo này rất giòn và ngọt. Ở bên ngoài cũng không có bán loại táo ngon như vậy đâu.” Hy Nguyệt nói.
Tần Nhân Thiên nhận lấy quả táo rồi cho vào miệng: “Hôm qua, tôi đã ở đây và ăn táo hết cả một buổi chiều. Những quả còn sót lại là do tôi chưa ăn xong thôi.”
Lời nói này nghe có vẻ không có khách khí nào, cứ như anh ta thật sự coi mình là chủ nhân của nơi này.
“Anh sẽ không sống ở đây, phải không?” Hy Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Nơi này là nhà của tôi, tôi trở về mà không sống ở đây, chẳng lẽ tôi ở khách sạn sao?” Tần Nhân Thiên nhún nhún vai, cười cười.