Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bảo Lượng lắp bắp, chỉ vào Hoàng Thiên, nhìn Trần Bảo Sinh với vẻ mặt khó hiểu. 

Khuôn mặt của Trần Bảo Sinh cũng rất xấu, ông ta cảm thấy hôm nay là ngày mình mất mặt nhất. 

Ông ta không biết giải thích thế nào, nhưng lại bị Hoàng Thiên ép về, nên nói thế nào đây? 

"Được rồi, đừng hỏi! Con cùng cha vào đi, người đứng đầu nhà họ Hoàng có chuyện liên quan đến con!" 

Khuôn mặt của Trần Bảo Sinh nghiêm túc, chắp hai tay sau lưng, giả vờ bình tĩnh bước đến phòng khách. 

Hoàng Thiên đột nhiên vẫn để cho Trần Bảo Sinh giả bộ như vậy, anh không định vạch trần Trần Bảo Sinh, chỉ là nghĩ thấy buồn cười. 

Cùng với quản gia Trần, Hoàng Thiên cũng bước vào phòng khách của nhà họ Trần. 

Trần Bảo Lượng đang đánh trống trong lòng, cho dù đang ở nhà mình, anh ta cũng rất hoảng sợ. 

Mang theo Ngô Vũ Đình, Trần Bảo Lượng thấp thỏm đi vào phòng khách, không biết Hoàng Thiên gọi mình để làm gì. 

"Cậu Thiên, mời ngồi!" 

Trần Bảo Sinh khách khí bắt chuyện với Hoàng Thiên ngồi ở ghế chủ vị, sau đó ông ta liền đứng ở nơi đó, không dám cùng Hoàng Thiên ngồi xuống. 

Trần Bảo Lượng nhìn thấy tình hình, và anh ta biết rõ mọi chuyện, cha anh đã bị Hoàng Thiên tóm gọn. 

"Hai người lại đây, tôi có chuyện muốn nói với hai người." 

Hoàng Thiên vẫy tay với Trần Bảo Lượng và Ngô Vũ Đình, ra hiệu cho họ lại gần.

Mặc dù giọng điệu rất bình thường, nhưng đối với Trần Bảo Lượng và Ngô Vũ Đình mà nói thì áp lực như núi. 

Trong nhà này Trần Bảo Sinh chính là trụ cột, trụ cột cũng xong rồi thì Trần Bảo Lượng đương nhiên do dự trong lòng. 

“Hai người còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy lời gia chủ Thiên sao?” 

Vẻ mặt Trần Bảo Sinh không vui, lớn tiếng quát Trần Bảo Lượng và Ngô Vũ Đình. 

“Gia chủ Thiên, có lời gì thì anh cứ nói đi” 

Trần Bảo Lượng lôi kéo Ngô Vũ Đình, đến gần Hoàng Thiên rồi cúi đầu ỉu xìu nói. 

Quả thực chính là quả cầu xì hơi, Trần Bảo Lượng không hề có chút tinh thần nào. 

“Tôi lập tức phải về thành phố Bắc Ninh, cho nên tôi có mấy câu muốn nói với các anh một chút” 

Hoàng Thiên ngồi ở đó rất bình tĩnh nói. 

“Gia chủ Thiên có lời gì thì xin nói, tôi nghe đây” 

Trần Bảo Lượng còn hơi không phục, không vui lầm bầm một câu. 

“Anh cứ nghe như vậy sao?” 

Hoàng Thiên nhíu mày, nhìn chằm chằm Trần Bảo Lượng. 

“Vậy muốn tôi nghe thế nào?” 

Trần Bảo Lượng bướng bỉnh đáp trả, nơi này dù sao cũng là nhà của anh ta, anh ta vẫn không muốn quá luồn cúi. 

“Quỳ xuống” 

Hoàng Thiên lạnh giọng nói. 

Chuyện này... 

Trần Bảo Lượng nghe xong thì xém chút tức đến nỗi nhảy dựng lên. 

Ngô Vũ Đình cũng tức giận không nhẹ, cô ta không nhịn được nói: “Hoàng Thiên, anh đừng quá ngông cuồng, nơi này là nhà họ Trần, anh vậy mà bắt cậu chủ Vinh quỳ xuống trước mặt anh?” 

“Cô cũng quỳ xuống” 

Ánh mắt Hoàng Thiên rơi vào trên người Ngô Vũ Đình, lạnh giọng nói. 

“Hừ, anh nằm mơ à, tôi cho anh biết Hoàng Thiên, đừng tưởng rằng giàu nứt đố đổ vách thì có thể cậy thế đè người, Ngô Vũ Đình tôi cũng không ăn của anh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK