Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem ra Cao Chí Viễn sẽ không giở trò, trùng độc hẳn là đã hóa giải hoàn toàn. 

“Đã hoàn toàn hóa giải?” 

Hoàng Thiên hỏi Cao Chí Viễn. 

“Đúng vậy cậu Thiên, tôi nào dám lừa gạt cậu? Cổ trùng của cậu đã giải hết, cổ trùng tôi hạ tôi không rõ sao. Ha ha..” 

Cao Chí Viễn nhắm mắt cười, ông ta còn muốn sống. 

“Đúng đấy, mẹ nó ông cũng lợi hại nhỉ, cổ trùng hạ được thì cũng giải được” 

Hoàng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Cao Chí Viễn. 

Đúng lúc này, Cao Chí Viễn nhìn thấy luồng sát khí trong mắt Hoàng Thiên... Tình huống gì đây? Thật sự muốn giết mình? 

Cao Chí Viễn sợ đến hồn vía lên mây, ông ta cười nói: “Cậu Thiên, tôi cũng xem như lập công, anh có thể giơ cao đánh khẽ hay không?” 

“Ha ha, lời tôi từng nói sẽ không thay đổi. Cao Chí Viễn, kiếp sau chú ý một chút, đừng làm chuyện ác nữa”. 

Hoàng Thiên cười lạnh lùng cay nghiệt nói, sau đó nhận lấy côn sắt từ trong tay thuộc hạ. 

“Đừng cậu chủ, xin cậu nhẹ tay, đừng.” 

“Tôi cũng không nhung nhớ Điềm Ni nữa, tôi cũng không cướp cô ta, như vậy được không?” 

“Tôi vẫn chưa sống đủ.” 

“Choáng!” 

Cao Chí Viễn đang gào thét, một côn sắt của Hoàng Thiên đập xuống trúng đầu 

chó. 

Sạch sẽ lưu loát, Cao Chí Viễn chết rất bình yên, Hoàng Thiên quả nhiên nói chuyện giữ lời, cho ông ta chết một cách sảng khoái. 

Nhìn thấy Cao Chí Viễn bị đập chết, Tôn Nhị Hổ kia cũng sợ đến mặt mày tái mét, run cầm cập. 

Bình thường bắt nạt người ta, Tôn Nhị Hổ hùng hổ một phương, nhưng chết đến. nơi thì con hàng này còn sợ hơn bất cứ ai. 

“Mày rất sợ? Không phải lúc trước trâu bò lắm sao?” 

Hoàng Thiên cầm côn sắt tới gần Tôn Nhị Hổ. 

“Ông nội, tha cháu một mạng đi.” 

“Muộn rồi” 

“Bốp!” 

Hoàng Thiên quật một côn xuống, Tôn Nhị Hổ cũng đi chầu Diêm vương. 

Chỉ còn sót lại tên Tên xăm hình kia, nhân vật hung ác này lúc này cũng không tàn nhãn mà tè ra quần. 

Nhìn thấy Hoàng Thiên kéo côn sắt tới, Tên xăm hình sợ đến tóc gáy cũng dựng đứng. 

Quang trọng là Cao Chí Viễn và Tôn Nhị Hổ chết quá thảm, một người là anh lớn 

của người đàn ông xăm mình, một người khác lại là đồng bạn của người đàn ông xăm 

mình, họ đã quá quen thuộc với nhau, trong nháy mắt đã bị Hoàng Thiên giết chết, 

người đàn ông xăm mình làm sao có thể chịu được sự kích động này chứ. 

“Ông lớn xin hãy tha mạng, đừng, đừng.” 

Cả người của người đàn ông xăm mình run rẩy trên mặt đất, đau khổ cầu xin Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên nhìn thấy con hàng này như vậy thì cũng thật sự là giận run cả người. 

Trước đó chính là người đàn ông xăm mình này độc ác nhất, gã ta cầm một con dao nhỏ gặp người nào bèn đâm người đó, dạng tai họa này tuyệt đối không thể giữ lại. 

Nghĩ đến đây Hoàng Thiên cay nghiệt nói: “Trước đó khi mày tìm đường chết có từng nghĩ tới lúc này chưa?” 

“Không nghĩ tới không nghĩ tới, ông lớn xin đừng giết tôi, tôi vẫn còn chưa sống đủ." 

Người đàn ông xăm mình liên tục xua tay với Hoàng Thiên. 

“Ha ha, mày vẫn chưa sống đủ vậy lúc mày cầm dao đâm người mày có hỏi người khác sống đủ hay chưa không?” 

Hoàng Thiên cười cay nghiệt. 

“Tôi sai rồi, đừng giết.” 

“Bốp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK