"Đường Vạn Hải, cho ông cơ hội để ông cút xéo ra khỏi thành phố Bắc Ninh, ông không nắm lấy cơ hội, thì đừng trách tôi."
Hoàng Thiên trầm giọng mà nói, đã đi về phía Đường Vạn Hải.
Nhìn thấy Hoàng Thiên bước qua, Đường Vạn Hải vẫn là có vài phần sợ hãi, tức khắc trốn ra phía sau lão già ở bên cạnh.
Ông lão kia đã sáu mươi bảy mươi tuổi rồi, là người của họ nhà Đường, đầu trọc lóc, ánh sáng hai mắt đã nhập nhòe, nhìn qua đã biết là thuộc dạng thân thủ phi phàm rồi.
"Ông ba Ninh, nhờ cả vào ông rồi, tên họ Hoàng này rất lợi hại."
Đường Vạn Hải nói với ông lão.
Ông ba Ninh này cũng thực sự rất nghiêm túc, đứng một cách vững vàng ở đó, đăm đăm nhìn Hoàng Thiên, khinh bỉ cười một cái.
"Ông Hải lo lắng quá rồi, một thằng nhóc như thế này, có thể có được bản lĩnh gì cơ chứ? Xem tôi đối phó với nó."
Ông ba Ninh chầm chậm nói với Đường Vạn Hải, dáng vẻ đầy tự tin.
Trong lòng Đường Vạn Hải đã nắm chắc, ông ta đứng phía sau ông ba Ninh, cười nói với Hoàng Thiên: "Hoàng Thiên, ông ba Ninh là sư phụ của Hổ béo, mày đánh đồ đệ của ông ba Ninh ói máu, biết sẽ có hậu quả gì không hả? Ha ha, mày nếu mà biết điều một chút quỳ xuống nhận sai, lại đưa miếng đất kia cho nhà họ Đường bọn tao, có thể mày còn có khả năng nhặt lại cái mạng quèn. Nếu không, thì đành đợi tàn phế suốt đời đi."
Nói xong những lời này, Đường Vạn Hải châm một điếu thuốc, nhàn nhã chờ
xem náo nhiệt.
Ông ta vừa nói xong, mấy người tại đây đều đã đắc ý trở lại, đặc biệt là Đường
Doãn Hạo với Nhạc Mi, chỉ đợi xem ông ba Ninh đánh Hoàng Thiên một trận ra
trò.
"Hoàng Thiên, có thể mày vẫn không biết ông ba Ninh hả? Tao cho mày một cái chết rõ ràng ha, ông ba Ninh là bậc thầy đánh nhau có tiếng ở vùng Nam Định và Ninh Bình, mấy chục năm lại đây không hề có đối thủ! Thử hỏi mày được mấy cân máy lạng hả? Cũng dám ra tay với ông ba Ninh?"
Đường Doãn Hạo đứng sang một bên, làm ầm ĩ lên với Hoàng Thiên.
Nhạc Mi thấy Đường Doãn Hạo nói như vậy. Cô ta liền trở nên hăng hái, xé họng mà hét với Hoàng Thiên: "Tên họ Hoàng kia, thức thời quỳ xuống nhận sai, như vậy mày chỉ trở nên tàn phế thôi, không cần mạng mày".
"Đúng vậy. Mày quỳ hay không đây? Đợi lát nữa thì mày muốn quỳ, cũng không có cơ hội nữa đâu."
Đường Doãn Hạo rống lên, kêu gào với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên trực tiếp không thèm nhìn bọn Đường Doãn Hạo với Nhạc Mi, lúc này anh đặt toàn bộ sự chú ý lên người ông ba Ninh.
Ông lão này, trông vẻ mặt gian xảo, nhìn qua đã biết không phải dạng tốt gì rồi.
Tướng do tâm sinh, chỉ nhìn tướng mạo, Hoàng Thiên cũng có thể phỏng đoán không sai biệt lắm, ông ba Ninh này, hoàn toàn là một kẻ cặn bã.
Huống hồ phàm là người có chút đức hạnh, đối với nhà họ Đường vô cớ gây sự như vậy, cũng không thể nối giao cho giặc được?
Nhưng ông ba Ninh này đã làm như thế, hơn nữa tự mãn như vậy, còn vô cùng cuồng vọng kiêu ngạo.
"Thằng nhóc, nghe rõ hết chưa? Quỳ xuống nhận sai, tạo không lấy mạng của mành, chỉ đánh gãy hai đùi mày thôi. Đừng đợi đến khi không còn cơ hội nữa, lúc đó mày có quỳ xuống đập đầu cũng muộn rồi"
Ông ba Ninh vô cùng kiêu ngạo nhìn vào Hoàng Thiên, tiếp tục nói: "Tao không quan tâm mày có phải là đứng đầu nhà họ Hoàng hay không, trong mắt ông ba Ninh này, mày chỉ là một đứa sắp chết thôi."
"Sao rồi nào, quỳ không?"
Ông ba Ninh lúc nói lời này, đã lại gần Hoàng Thiên, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra tay.
Mấy lời thiểu đánh đấy, Hoàng Thiên nghe xong suýt nữa bật cười.
Hoàng Thiên này sợ qua ai chưa? Nhà họ Đường đem ông ba Ninh ra khoác lác, Hoàng Thiên lại càng không để ông già này vào mắt.
"Ông so với đồ đệ của mình lợi hại hơn rất nhiều hả? Đồ đệ ông bị đánh đến máu me be bét rồi, ông nhiều hơn được cái gì nào? Xem ông một bó tuổi thế, tôi cũng không muốn đánh ông, cút sang một bên nhắm mắt đi."
Hoàng Thiên rất bình tĩnh mà nói với ông ba Ninh,.
Lời này chính là làm cho ông ba Ninh tức điên lên.
Ông ta đã lúc nào phải chịu qua xỉ nhục như thế? Ngay cả nhà họ Đường, đều phải xem ông ta như khách quý, lần này nhà họ Đường đem theo Đường Doãn Hạo đi đến thành phố Bắc Ninh, cũng phải mang theo ông ta đến, ông ta cảm thấy rất là vinh dự.
Thế nhưng, cư nhiên không thể trấn áp được Hoàng Thiên, làm cho ông ta vô
cùng bực dọc.
"Tốt tốt tốt, lời nói khó mà khuyên được con quỷ đáng chết này, Hoàng Thiên đúng không, ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của mày, mày nhớ kỹ lấy"
Ông ba Ninh đầy hung ác, nói xong, lập tức tung ra song chưởng, tấn công về phía Hoàng Thiên
Hoàng Thiên nhìn thấy, tự thể của ông già này quả nhiên rất dọa người, song chương tạo ra gió, vô cùng nhanh, đúng là đào núi lấp biển, có khí thế ngút trời.
Tuyệt đối là một cao thủ, mới mấy chục năm nội công, đã luyện được thành thạo chương pháp như thế này.
Hoàng Thiên cũng không nhận ra đây là loại chương pháp gì, chẳng qua, Hoàng Thiên cũng không quan tâm nhiều như thế làm gì, anh chỉ muốn đánh ông già này,
Binh!
Một chưởng hướng về đỉnh đầu Hoàng Thiên mà bổ tới, ông ba Ninh vô cùng tự tin, ông ta cảm thấy một chương này nhanh như tia chớp vậy, Hoàng Thiên chắc chắn là trốn không thoát được.
Nhưng không ngờ được tới, thân pháp của Hoàng Thiên nhanh vô cùng, vừa hơi nghiêng thân mình liền dễ dàng mà tránh được một chưởng, ngay sau đó
Hoàng Thiên đã cầm một đĩa thức ăn lên.
Ông ba Ninh bổ trượt một chưởng, vừa mới hết sức sững sờ, đĩa thức ăn trong tay Hoàng Thiên đã phi ra.
Thật là kỳ lạ!
Ông ba Ninh có vài phần mơ hồ, đối phương lại có thể nhẹ nhàng mà nó một chiêu mạnh như vậy, hơn nữa còn có thể có năng lực phản kháng lại.
Nhìn thấy đĩa thức ăn sắp vỡ nát trên mặt mình, dưới tình thế cấp bách, ông ba Ninh nghiêng đầu chật vật né tránh, khó khăn lắm mới tránh được.
Loảng xoảng.
Đĩa thức ăn vỡ nát trên vai của ông ba Ninh, làm cho lão già đau đến nhe răng.