Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lâm Ngư Hải, cậu có đánh cha cậu hay không?” 

Hoàng Thiên lớn tiếng nói. 

Lâm Ngư Hải sợ Hoàng Thiên tìm gã ta tính sổ, hiển nhiên khi thấy Hoàng Thiên hỏi đến gã ta, sắc mặt của gã ta trắng bệch, lắp bắp nói: “Đại ca, tôi, tôi không có...” 

“Cậu không có? Tôi hỏi cậu thêm một lần nữa, rốt cuộc có hay không? Nếu như dám nói dối, lập tức xử cậu ngay!” 

Hoàng Thiên tức giận nói. 

Lâm Ngư Hải đã hoàn toàn sụp đổ, gã ra yếu ớt mà nói: “Tôi cũng có đánh cha. 

tôi vài đấm” 

Vũ Thanh vừa nghe thấy vậy, đây cũng thật không giống lời của của con người rồi đấy? Con trai đánh cha? Thật sự là lẽ trời cũng không thể tha thứ mà. 

“Khốn nạn, vậy mà lại đánh cả cha mày, mày có còn là con người không?” 

Vũ Thanh đi qua đó, nắm lấy Lâm Ngư Hải xách lên. 

Lâm Ngư Hải bị dọa đến sắp không đứng vững được nữa, vội vàng nói: “Đại ca 

đại ca, là lỗi của tôi, tôi đã biết sai rồi, nhưng mà niệm tình cha tôi đã cứu bạn của 

anh, anh tha cho tôi đi.” 

Nhìn khẩu súng trong tay của Vũ Thanh, Lâm Ngư Hải thật sự vô cùng hoảng sợ, 

liên tục cầu xin. 

Vũ Thanh nghe xong, ngược lại không ngay lập tức xử Lâm Ngư Hải, suy cho 

cùng thằng nhóc này cũng là đứa con của Lâm Hán, Lâm Hán đã cứu sống Hoàng 

Thiên, vẫn là để cho Hoàng Thiên quyết định đi. 

“Cậu chủ, cậu cảm thấy sao?” 

Lúc này Vũ Thanh nhìn về phía Hoàng Thiên. 

Khi nãy Hoàng Thiên tức giận được một lúc, lại hét lên vài tiếng, tình trạng bây giờ rất không lạc quan. 

Lại nôn ra một ngụm chất lỏng xanh lá, Hoàng Thiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng. 

Fini đi qua đỡ lấy Hoàng Thiên. Hai bàn tay của cô ấy cũng đang chảy xuống những chất lỏng màu xanh lá, lúc này, cô ấy cũng cảm thấy buồn nôn và chóng mặt, cũng muốn nôn ra, triệu chứng cũng giống với Hoàng Thiên. 

Vào lúc cô ấy cứu Hoàng Thiên, bị quái vật làm bị thương qua, vì vậy mà tình trạng của cô ấy cũng rất tồi tệ. 

“Ông chú, chú cảm thấy nên xử lý con trai chú như thế nào?” 

Lúc này Hoàng Thiên đang gắng gượng chống đỡ, hỏi Lâm Hán. 

Lâm Hán đã vô cùng lo lắng từ lâu, tuy rằng con trai ông ấy rất không ra gì, nhưng mà ông ấy cũng chỉ có một đứa con này, nếu chết rồi thì không còn người nối dõi nữa. 

Có những đứa con bất hiếu, lại có rất ít những người cha không tử tế, Lâm Hán 

vào ngày giờ phút này, ông ấy vẫn là muốn bảo vệ đứa con trai của ông ấy. 

“Chàng trai trẻ, xin cậu đừng giết Ngư Hải, nó là đứa con của tôi, nó mà chết rồi thì tôi dứt đường con cháu đấy.” 

Lâm Hán trái lại khá thực tế, trong lòng nghĩ điều gì liền nói điều đó ra, cầu xin Hoàng Thiên đừng có giết chết Lâm Ngư Hải. 

Cho dù Lâm Hán không nói như vậy. Hoàng Thiên cũng sẽ không giết Lâm Ngư Hải. 

Dù có thế nào đi chăng nữa, Lâm Ngư Hải cũng là đứa con của Lâm Hán, vẫn là lưu lại một mạng của thằng nhóc này. 

“Được thôi ông chủ, xem mặt mũi của chú, tôi không giết Lâm Ngư Hải nữa” 

Hoàng Thiên nói. 

“Cảm ơn cậu.” 

Lâm Hán liên tục cảm ơn. Ông ấy vô cùng biết ơn Hoàng Thiên. 

Lâm Ngư Hải nghe thấy trong lòng thầm vui mừng, sống sót được trong cái chết, 

thoát được một ải rồi. 

“Cậu đừng có mà vui mừng quá sớm, tội chết có thể miễn nhưng tôi sống khó tha." 

Hoàng Thiên nhìn thấy Lâm Ngư Hải tự thầm vui mừng trong lòng, thể là nói thêm một câu. 

Lâm Ngư Hải vừa nghe thấy, trong lòng lại phát lạnh, không biết Hoàng Thiên muốn dạy dỗ gã ta như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK