“Vẫn đang lo lắng cho cô ấy sao?” Vũ Thanh ngồi ở ghế sau, anh ta nhìn ra bây giờ Hoàng Thiên đang rất lo lắng.
Hoàng Thiên không nói gì, nhưng im lặng cũng có nghĩa là thừa nhận, anh thực sự lo lắng cho Phan Thanh Linh.
Phải biết rằng Phan Thanh Linh là thiếu nữ tuổi thanh xuân xinh đẹp, dáng vẻ vô cùng động lòng người, mà tên Đường Quốc Long đó là lão già hèn hạ, Phan Thanh Linh ở bên cạnh Đường Quốc Long sẽ xảy ra chuyện gì? Hoàng Thiên không dám nghĩ đến.
“Ngài Thiên, anh có thể tiết lộ cho tôi một chút không, anh không quan tâm đến tất cả như thế mà muốn đi tìm Đường Quốc Long, rốt cuộc là bởi vì sao?”
Lúc này Lâm Sơn Nhất kia nói, anh ta cũng rất nghi ngờ, không biết vì sao Hoàng Thiên lại vội vã muốn tìm Đường Quốc Long như thế.
Hoàng Thiên vốn không muốn trả lời Lâm Sơn Nhất, nhưng nghĩ đến tiếp theo phải cùng tên Lâm Sơn Nhất này đi đến sa mạc Tây Bắc xa xôi, Hoàng Thiên quyết định để tên này biết một chút.
Sau đó, Hoàng Thiên kể lại đơn giản một chút chuyện Đường Quốc Long cướp Phan Thanh Linh đi.
Lâm Sơn Nhất nghe xong, gật đầu nói: “Cũng chẳng trách ngài Thiên lại gấp gáp như thế, người bạn đó của anh còn trẻ lại xinh đẹp, quả thực khiến người ta lo lắng”
Dừng một chút, Lâm Sơn Nhất lại nói tiếp: “Có điều, ngài Thiên cũng đừng quá lo lắng, bởi vì Đường Quốc Long đã không dùng được nữa rồi, ông ta sẽ không làm gì cô gái xinh đẹp đó đâu”.
Hoàng Thiên nghe xong, trong lòng lập tức vui mừng yên tâm, có điều anh cũng không thể chắc chắn lời này của Lâm Sơn Nhất là thật hay giả.
“Anh nói thật sao? Chắc không?” Hoàng Thiên hỏi Lâm Sơn Nhất.
“Dĩ nhiên là chắc, lúc tôi còn ở sa mạc Tây Bắc, Đường Quốc Long đã không còn tính là đàn ông nữa rồi, tuổi thì quá lớn, hơn nữa lúc trẻ lại tham lam người đẹp, cơ thể đã tàn từ lâu rồi”
Lâm Sơn Nhất rất chắc chắn nói.
Lúc này Hoàng Thiên mới thở phào, như thể xem ra vẫn không cần lo lắng Phan Thanh Linh bị Đường Quốc Long làm hại.
Nghe Đường Vạn Hải nói, Đường Quốc Long chỉ đơn giản muốn Phan Thanh Linh chế tạo đan dược giúp ông ta, lão già này luôn muốn sống mãi không già, phi thăng làm tiên.
Chỉ là dù thuật chữa bệnh của Phan Thanh Linh đã đạt đến đỉnh cao, nhưng muốn chế tạo thuốc tiên thì chưa chắc có thể làm được, Đường Quốc Long mà không cẩn thận sẽ không vui.
Dù có thế nào cũng phải nhanh chóng tìm được Đường Quốc Long, nếu lão già đỏ
đưa Phan Thanh Linh đến đất nước nhỏ trong sa mạc, cũng không biết Phan Thanh Linh sẽ gặp phải cái gì.
Trong lòng Hoàng Thiên nghĩ những điều này, tốc độ anh lái xe nhanh hơn, lái đến bệnh viện.
Dù thế nào cũng phải nối lại ngón tay cho Lâm Sơn Nhất trước, còn phải trồng cây tên này dẫn đường.
Dĩ nhiên có tiền dễ nói chuyện, bây giờ bảo Lâm Sơn Nhất đừng dẫn đường nữa, Lâm Sơn Nhất cũng không đồng ý.
Vì mười bảy triệu năm trăm ngàn đồng , gãy hai ngón tay đối với Lâm Sơn Nhất mà nói cũng không tính là chuyện gì.
Đi một chuyến đến đất nước ở sa mạc cũng không phải là điều gì to tát, có bản đồ có trí nhớ, chỉ là trở về nơi cũ mà thôi.
Thế nên tinh thần của Lâm Sơn Nhất rất phấn chấn, anh ta trông chờ dẫn Hoàng Thiên và Vũ Thanh đi vào sa mạc, chỉ là có phần lo lắng Hoàng Thiên sẽ trêu chọc anh ta, không cho anh ta mười bảy triệu năm trăm ngàn đồng.
Tên này lại không dám hỏi Hoàng Thiên, chỉ có thể nối liền ngón tay trước, sau đó mới nhìn hành động của Hoàng Thiên.
Rất nhanh, Hoàng Thiên đã đến bệnh viện.
Đưa Lâm Sơn Nhất nối liền ngón tay xong, quấn bằng vải lên, sau đó Hoàng Thiên lái xe với Vũ Thanh đưa Lâm Sơn Nhất đến ngân hàng.
Sau khi chuyển mười bảy triệu năm trăm ngàn đồng vào trong tài khoản của Lâm Sơn Nhất xong, Lâm Sơn Nhất đã kích động đến nỗi suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên.
Có số tiền này, cả đời sau cũng đủ giàu sang danh giá rồi, chỉ cần không phải loại tiêu hoang kia thì hoàn toàn có thể sống rất sung sướng.