Tên đầu trọc lập tức gật đầu đồng ý, cùng nhau lên xe với ba tên đồng bọn, chờ đi cùng Hoàng Thiên.
Lúc này Hoàng Thiên và Vũ Thanh cũng mang theo Lâm Sơn Nhất đi lên xe. “Cậu chủ, cậu thực sự muốn dẫn bốn người này cùng đi sao?” Lúc này Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên mỉm cười nói: “Coi như là chúng ta không mang theo bốn người bọn họ đi, bốn người bọn họ cũng có thể tìm được nơi đó, cho nên còn không bằng để ý bọn họ một chút, tránh để cho bọn họ đến hại những người phụ nữ ở đó.”
Vũ Thanh nghe xong cũng cười, nói: “Quả thật như vậy, vậy cũng tốt, vậy chúng ta liền dẫn theo bọn họ cùng đi”.
“Ngài Thiên, bốn người này cũng không phải là người tốt gì, đến nơi đó, nhỡ đầu bọn họ lại trở mặt thì phải làm sao?”
Lúc này Lâm Sơn Nhất nhắc nhở Hoàng Thiên, hiển nhiên rất không tin tưởng vào đám người tên đầu trọc đó.
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Sơn Nhất một chút, phát hiện rằng Lâm Sơn Nhất này cũng không coi mình là người ngoài.
Chuyện gì cũng thích chõ mũi vào, không có gì hay ho cả.
“Lão Phan này, anh chỉ cần làm tốt công việc chỉ đường của mình là được rồi, những chuyện khác, không cần anh phải quan tâm"
Hoàng Thiên nói với Lâm Sơn Nhất.
Lâm Sơn Nhất giật mình, anh ta cũng không dám mạnh miệng cùng với Hoàng Thiên, đành phải gật đầu nói vâng.
Nhìn bầu trời đã không còn chút ánh sáng nào, Hoàng Thiên và Vũ Thanh ở trong xe hơi nghỉ ngơi một chút.
Ngược lại cũng không sợ đám người tên đầu trọc bỏ trốn, cho dù bọn họ có to gan đến mấy, cũng không dám tiếp tục kiểm chuyện.
Về phần Lâm Sơn Nhất thì càng không đáng nhắc tới, cho nên Hoàng Thiên và Vũ Thanh ngầm hiểu lẫn nhau, đều an tâm nghỉ ngơi.
Sự thật đúng là như thế, bốn người tên đầu đều ở trong xe. Ngoại trừ tên đầu trọc, tất cả đều đang đau đớn đến nhe răng nhếch miệng.
Bọn họ cũng không dám gây sự, thấy xe của Hoàng Thiên không nhúc nhích, bọn họ cũng không dám động, chỉ có thể nghỉ ngơi ở trong xe.
Lâm Sơn Nhất kia thì càng là như vậy. Anh ta cũng không dám có ý đồ xấu gì, huống chi anh ta còn muốn lấy được mười bảy triệu năm trăm ngàn đồng mà Hoàng Thiên hứa hẹn cho, thì càng không có ý đánh lén Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng đã mệt mỏi rã rời, ngủ một giấc đến hừng đông hơn tám giờ sáng của ngày thứ hai mới tỉnh dậy.
Vũ Thanh cũng ngủ thẳng đến mức tự nhiên tỉnh. Nhìn một chút thời gian đã là hơn tám giờ sáng, Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, khi nào thì chúng ta xuất phát?”
Trong lòng Hoàng Thiên cũng rất lo lắng, sau khi đi ra ngoài đã không ngủ. được một giấc ổn định, tối hôm qua xem như không tệ, nghỉ ngơi rất tốt, tinh thần cũng rất đầy đủ.
“Ăn một chút rồi xuất phát thôi” Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.
Vũ Thanh khẽ gật đầu, lấy đồ ăn ra, cùng với Hoàng Thiên và Lâm Sơn Nhất ăn cơm ở trong xe.
Bốn tên đầu trọc cũng có đồ ăn uống, nên cũng không cần Hoàng Thiên phải quan tâm.
Sau khi ăn cơm xong, Hoàng Thiên lái xe chạy về phía trước.
Trong khu vực không người này chuyện lạc đường rất dễ xảy ra, nhưng trí nhớ của Lâm Sơn Nhất cũng không tệ, nhớ kỹ đường đi trước đó, nên đã chỉ dẫn phương hướng cho Hoàng Thiên.
Trải qua một đường bôn ba, cuối cùng cũng lái xe ra khỏi khu vực không người.
Thấy được sa mạc, trái tim của Hoàng Thiên càng lo lắng hơn, cách mục đích càng gần, tâm tình của anh càng trở nên nặng nề.
Cũng không biết hiện tại Phan Thanh Linh như thế nào, lúc này trong đầu của Hoàng Thiên, tất cả đều là gương mặt tươi cười của Phan Thanh Linh.
Cô gái nhỏ đơn thuần đáng yêu này từ khi ra khỏi núi, luôn giúp đỡ Hoàng Thiện rất nhiều.
Đương nhiên, Hoàng Thiên cũng đối xử với cô ấy rất tốt, cô cũng vẫn luôn rất cảm kích Hoàng Thiên.
Đặc biệt là khi Hoàng Thiên nhớ lại cái ôm ở bên cạnh cái ôm của cô ấy, cái ôm tràn đầy tình cảm như vậy cả đời này Hoàng Thiên cũng sẽ không quên.
Nghĩ đến những chuyện cũ này, Hoàng Thiên khẽ thở dài một tiếng. Bất chợt, Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi. Lão già Đường Quốc chết tiệt này. Thật sự là đã lừa gạt người rồi.