Nhưng Hoàng Thiên vẫn rất lo lắng, không có tin tức của Vũ Thanh, Ưng Đen và Cóc Đen cũng không biết như thế nào, có ở cùng với Vũ Thanh hay không.
Lấy điện thoại ra, Hoàng Thiên đoán chừng điện thoại cũng vô dụng. Ngâm nước
lâu như vậy, điện thoại nào cũng hư thôi.
Thử bật sáng màn hình, quả nhiên, không sáng nữa, điện thoại bị nước vào cháy
hỏng rồi.
Cách duy nhất để liên lạc với Vũ Thanh đã không còn, Hoàng Thiên lúc này cũng
không biết phải làm thế nào nữa.
Khoảng nửa tiếng sau, thuyền cuối cùng cũng cập bến.
“Chàng trai, cô gái, hai người có thể xuống thuyền rồi”
Ông lão nhảy lên bờ trước, dùng dây buộc thuyền, đầu còn lại buộc vào cây to
bên bờ sông.
Hoàng Thiên đưa Fini xuống thuyền, vừa muốn cảm ơn ông lão tốt bụng này.
Nhưng lại nghe ông lão nói: “Chàng trai, hai người đều ướt hết rồi, hay là đến nhà lão
già đây ngủ một đêm đi, sáng mại quần áo sẽ khô, hai người hãy đi”
Hoàng Thiên nghe xong vẫn rất cảm động, từ trong lời nói, thần sắc có thể biết được ông lão này là người rất giản dị, không phải loại người muốn bày mưu tính kế.
“Cảm ơn ông. Làm phiền ông rồi”
Hoàng Thiên cảm kích nói.
“Không cần khách khí, bây giờ đi ra ngoài cũng không dễ dàng, hai người cứ đi theo tôi, nhà tôi cách đây không xa”
Ông lão nói xong, đưa Hoàng Thiên và Fini đi về phía trước.
“Ông ơi, cái hồ này lớn bao nhiêu vậy?”
Hoàng Thiên vừa đi vừa tò mò hỏi.
“Ha ha, cái hồ này là rất lớn, hướng Đông Tây cũng phải bảy tám dặm, Nam Bắc bốn năm dặm. Hai người làm sao đi đến giữa hồ được vậy?”
Ông lão ha ha cười, hỏi lại Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không biết phải trả lời thế nào, chuyện này mà nói ra thì rất dài.
Hơn nữa cũng chưa chắc có người tin những chuyện mà anh vừa trải qua.
Náo loạn cả nửa ngày, hòn đảo cứu mạng hóa ra lại ở giữa của cái hồ này.
Nếu không gặp ông lão này. Anh và Fini muốn thoát thân sẽ càng thêm gian nan.
“Chúng tôi gặp một số chuyện ngoài ý muốn rồi bị mắc kẹt lại trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ
Hoàng Thiên thuận miệng nói.
“Ai, lá gan hai người cũng lớn quá, dám xuống hồ chơi, nếu gặp phải quái thú thì còn giữ được mạng sao?”
Ông lão cảm khái nói.
Hoàng Thiên nghe vậy kinh ngạc, xem ra ông lão này cũng biết trong hồ có quái
thú.
Đâu chỉ trong hồ mới có quái thú, cái không gian ngầm thông với hồ nước cũng có rất nhiều quái thú.
Hoàng Thiên trong lòng nghĩ đến điều này, nhưng cũng không nói nhiều, đi theo
ông lão về phía trước.
Không lâu sau, ông lão đưa Hoàng Thiên và Fini đến một ngôi làng nhỏ trong núi.
Sở dĩ gọi là ngôi làng trong núi là vì ngôi làng này nằm dưới chân núi, tất nhiên
ngọn núi này chỉ là một ngọn núi bình thường chứ không phải những ngọn núi tuyết
phủ ở phía bắc kia.
Ngôi làng nhỏ trong núi có không tới hai mươi hộ gia đình, lúc này đã rất muộn.
Vì vậy không nhìn thấy ai trên đường.
Ông lão đưa Hoàng Thiên và Fini đi dọc theo con đường làng đến trước một cái sân nhỏ có hàng rào gần ngôi nhà thứ hai ở phía đông.
“Đây là nhà của lão già này. Người thành phố được nuông chiều như hai người,
đừng chê chỗ này nghèo kiểt hủ lậu là tốt rồi”
Ông già cười chế giễu nói.
“Ông nói gì vậy. Ông là ân nhân cứu mạng của chúng tôi đấy, chúng tôi sao có thể chê được”
Hoàng Thiên nhanh chóng nói.
“Ha ha, không nói tới ân cứu mạng, chàng trai cậu không cần khách sáo với tôi.
Theo tôi vào bên trong đi”
Ông lão ha ha cười, rồi dẫn Hoàng Thiên và Fini đi vào sân nhỏ.
Trong sân có hai căn phòng bằng gạch mộc nhỏ, những căn phòng bằng gạch mộc đơn sơ như vậy ở Việt Nam rất khó nhìn thấy.
Ba người bước vào một trong những căn phòng xây bằng gạch mộc, Hoàng Thiên nhìn xung quanh, trong phòng quá đơn sơ, một đồ gia dụng cũng không có.
Hơn nữa ngôi làng nhỏ trong núi này không có điện, rất là nguyên thủy lạc hậu.
Chỉ có một cái giường gỗ lớn, là làm thủ công bằng tay, chắc là do ông lão tự tay
làm, rất thô ráp.
Ngoài ra còn có một tủ quần áo đơn giản, cũng là tự làm. Thậm chí còn không
sơn
“Nhà hơi nát một chút, hai người thu xếp ở đỡ đi”.
Ông lão có chút xấu hổ cười nói.
“Ông đừng khách sáo, trên người tôi có chút tiền, nhưng đều bị ngâm nước. Phơi nắng một chút cho khô là có thể sử dụng được, ông cứ cầm trước đi.”
Hoàng Thiên nói xong, từ trong lòng lấy ra một xấp tiền, có một vạn đến một đồng, nhưng đã bị ngâm nước rất mềm.
“Không không, sao có thể lấy tiền của cậu chứ? Gặp nhau là duyên phận, cứu hai người là chuyện nên làm”
Ông lão có chút sốt ruột, nhanh xua tay từ chối.
Hoàng Thiên nhìn ra được. Ông lão này sống ở ngôi làng nhỏ trong núi này đã
lâu, vẫn rất chất phác.