Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 789: Nghe không hiểu tiếng người à

Vừa nghĩ tới Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên cảm thấy rất đau đầu. Cô gái này chạy đi đâu rồi, đêm hôm khuya khoắt, một mình cô đi ra ngoài cũng quá nguy hiểm.

Dù sao, Phan Thanh Linh vẫn là ân nhân cứu mạng của Hoàng Thiên, Hoàng Thiên cũng không cho phép cô ấy xảy ra chuyện nào ngoài ý muốn.

"Ông Lâm, ông có thấy Phan Thanh Linh ở đâu không?”

Lúc này Hoàng Thiên hỏi người vẫn đang đứng ở bên cạnh là Đào Văn Lâm.

Đào Văn Lâm vẫn rất bình tĩnh, bởi vì từ sau khi ông ta đi theo Hoàng Thiên, rất thường xuyên gặp loại trường hợp này, ông ta biết Hoàng Thiên tài giỏi như thế nào, trong lòng Đào Văn Lâm rất tự tin.

Có thể nói việc xảy ra hôm nay cũng rất nhỏ mà thôi, Đào Văn Lâm cũng hiểu rõ, đây là do cậu Thiên không muốn chấp với chú cháu nhà học Kim, nếu không hai người này đã sớm chết rồi.

“Cậu Thiên, tôi không thấy Thanh Linh đâu cả, em ấy, em ấy không ở trong nhà sao?” Đào Văn Lâm chỉ vào nhà gỗ, bỗng nhiên ông ta cũng có dự cảm không ổn. “Không ở nhà, vừa rồi cô ấy đã đi ra ngoài, tôi cứ nghĩ ông và Lã Việt sẽ nhìn thấy.” Hoàng Thiên nhíu mày nói. Chuyện này không ổn rồi.

Trong lòng Đào Văn Lâm mãnh liệt trầm xuống, ông ta cảm giác được tình huống rất nghiêm trọng, Phan Thanh Linh có tính tình như thế nào, Đào Văn Lâm hiểu rất rõ.

Nếu cô đi ra ngoài, bị người bắt được, thì lần này có phiền phức lớn rồi. “Tôi và Lã Việt đều không nhìn thấy Thanh Linh đầu cả. Hay là để tôi đi tìm cô ấy!” Đào Văn Lâm xin phép Hoàng Thiên.

Nhìn thái độ khẩn trương của Đào Văn Lâm, trong lòng Hoàng Thiên cũng không nắm chắc, cảm thấy tình huống này cũng rất nghiêm trọng.

“Tôi đi cùng ông.”

Hoàng Thiên vừa nói xong liền chuẩn bị cùng bọn người Đào Văn Lâm và Lã Việt đi tìm kiếm Phan Thanh Linh, về phần bọn Kim Triết và Kim Đại Hữu, Hoàng Thiên lười để ý đến bọn họ.

“Đứng lại đó! Con gái tôi còn cần để các người phải tìm kiếm à? Cút ra khỏi hang động Thanh Linh, đừng để tôi gặp lại các người!”.

Mai Trân hai tay chống nạnh, tức giận xông lên quát Hoàng Thiên. Lửa giận của Hoàng Thiên bùng lên, anh nhìn Mai Trân, cảm giác bà già này cũng thật không đáng tin cậy. Con gái bà ta đã đi ra ngoài lâu như vậy mà trời cũng đã tối, bà ta cũng không lo lắng chút nào sao?

“Tôi thật nghi ngờ liệu Thanh Linh có phải con gái của bà không? Cô ấy đi ra ngoài đã lâu như vậy chưa quay về mà bà không lo lắng chút nào sao?”

Hoàng Thiên nhìn thẳng Mai Trân, lớn tiếng nói.

Mai Trân nhếch miệng cười nói: “Thằng nhóc cậu quản hơi nhiều rồi đấy, con gái tôi và cậu có một mao tiền quan hệ nào sao.”

“Chúng ta đi thôi.”

Hoàng Thiên không muốn cãi nhau cùng với Mai Trân. Cùng bà ta ở đây nói chuyện chính là lãng phí thời gian, còn không bằng nhanh đi tìm Phan Thanh Linh.

“Vâng.”

Lã Việt và Đào Văn Lâm đồng thanh nói, rồi đi theo Hoàng Thiên chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại, dám đánh hai chú cháu nhà họ Kim thành ra thế này, các người cũng phải bồi thường đi chứ!”.

Mai Trân không buông tha, ở phía sau lớn tiếng gọi Hoàng Thiên lại.

Trong lòng Hoàng Thiên đang tức giận, lại lo lắng Phan Thanh Linh xảy ra chuyện gì, thật đúng là bị Mai Trân làm phiền.

Lại nhìn Kim Triết và Kim Đại Hữu, trong mắt hai người này vẫn bừng bừng lửa giận, giống như rất không phục.

Khi Mai Trân nói lời này, cũng coi đã đem tai họa đến cho Kim Triết và Kim Đại Hữu. “Hai người có cần bồi thường không?” Lúc này Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, quay lại bên cạnh Kim Triết và Kim Đại Hữu nói. Gặp câu hỏi này, Kim Triết vẫn rất ranh ma, anh ta không nói gì cả. Nhưng Kim Đại Hữu thì khác, ông ta chính là một người thích tàn nhẫn tranh đấu.

“Đương nhiên là muốn bồi thường rồi, đây là quy củ của giang hồ, không đầu tự nhiên lại đánh người, mau lấy tiền ra bồi thường đi”.

Kim Đại Hữu lắc lắc cái đầu to, bắt đầu đàm phán cùng với Hoàng Thiên.

Trước kia Kim Đại Hữu đánh người khác, nếu như đối phương tìm người có máu mặt đến hỏi tội ông ta, thì ít nhiều ông ta đều sẽ lấy tiền đến để bồi thường.

Cho nên Kim Đại Hữu này ngựa quen đường cũ, trực tiếp đòi bồi thường từ phía Hoàng Thiên.

Lão già này nghĩ, nếu lừa được ít tiền từ chỗ của Hoàng Thiên, thì cũng coi như có mặt mũi trở về, ít nhất cũng không tệ lắm.

mát.

Nhưng Kim Đại Hữu cũng quá ngu ngốc, với đầu óc của ông ta, vậy mà không nhìn ra Hoàng Thiên chỉ là đang nói

“Ha ha, ông muốn bao nhiêu tiền?” Hoàng Thiên hỏi Kim Đại Hữu. “Vậy thì phải xem mày có thể cho bao nhiêu! Nhưng ít nhất cũng phải là con số này” Kim Đại Hữu nói, rồi vươn bàn tay ra.

Năm ngón tay? Quả thật Hoàng Thiên cũng không biết Kim Đại Hữu muốn bao nhiêu tiền. “Năm triệu?”.

Hoàng Thiên hỏi Kim Đại Hữu.

“Mẹ kiếp! Mày đây là cầm tiền đuổi ăn mày à! Năm chục triệu, thiếu một tờ cũng không được!” Mắt chó của Kim Đại Hữu đảo một vòng, hậm hực nói với Hoàng Thiên. “Năm chục triệu thì không có, nhưng năm mươi cái bạt tại thì có đấy!”.

Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Kim Đại Hữu, sau đó ra hiệu để Lã Việt ra tay.

Lã Việt đã sớm không nhịn nổi, cái loại như Kim Đại Hữu này vậy mà dám dọa dẫm Hoàng Thiên đòi năm chục triệu, không biết nghĩ cái gì?

Bốp! Bốp!...

Lã Việt trái phải đều đặn tát vào mặt Kim Đại Hữu, đó là một tràng bạt tai.

Chỉ trong nửa phút, năm mươi cái tát không thiếu một cái nào, đều đánh vào mặt Kim Đại Hữu.

Phịch.

Kim Đại Hữu bị đánh đến hoa đầu chóng mặt, rốt cuộc ngã xuống đất, ngất đi.

Mấy tên đàn em ông ta mang đến, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhưng không ai dám lên tiếng.

Bình thường bọn họ đi theo Kim Đại Hữu bắt nạt người bình thường, nhưng gặp phải người như Hoàng Thiên, bọn họ đều sợ mất mật rồi.

Mai Trân vừa tức giận vừa hoảng sợ, lại không có gì biện pháp, bà ta cũng không thể ngăn cản được.

Chỉ có thể nín cơn giận, nhưng Mai Trân cảm thấy Hoàng Thiên chết chắc rồi, bởi vì nhà họ Kim ở thị trấn Kim Mã này, cũng không phải dễ trêu, đây chính là một dòng họ lớn đấy.

Kim Triết từ đầu đến cuối đều không nói gì, dù sao người bị đánh là chủ của anh ta, cũng không phải anh ta, anh ta căn bản cũng không quan tâm.

Nhưng ánh mắt của Hoàng Thiên lại rơi vào đầu Kim Triết, khiến trong lòng anh ta hoảng sợ.

“Cậu đi qua đây”. Hoàng Thiên vẫy vẫy tay, ra hiệu Kim Triết đi tới.

Kim Triết không dám không nghe, lúc này cúi đầu đi tới. “Để tôi làm cho trí nhớ của cậu dài ra một chút” Sắc mặt Hoàng Thiên âm trầm, nói với Kim Triết. Trong lòng Kim Triết giật mình, vội vàng hỏi: “Anh nói vậy là sao?” “Tự đập gãy một bàn tay của mình đi, đừng để tôi phải làm khó cậu”

Hoàng Thiên nói xong, liền từ đàn em của Lã Việt lấy ra một thanh sắt, ném đến trước mặt Kim Triết.

“Cái gì?”

Trên trán Kim Triết đã nổi đầy gân xanh, hung tợn trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, anh ta phát hiện Hoàng Thiên có vẻ không phải đang nói đùa.

“Nghe không hiểu tiếng người à?” Âm thanh của Hoàng Thiên lạnh lùng nói. “Họ Hoàng, anh đừng có mà quá đáng! Tôi cảnh cáo anh, nhà họ Kim chúng tôi cũng không phải dễ trêu chọc đâu!”

Kim Triết run rẩy quát Hoàng Thiên, anh ta muốn dùng gào thét để che dấu sự sợ hãi trong lòng. “Ha ha, người như tôi lại thích trêu chọc những người không dễ trêu đấy” Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, sau đó vung tay ra hiệu cho bọn Lã Việt xông lên.

Lập tức, mấy tên đàn em của Lã Việt liền xông tới, hai người ghì chặt cánh tay của Kim Triết, người thứ ba cầm thanh sắt ở dưới đất lên.

Chỉ nghe thấy một tiếng phù phù, Kim Triết đã ngã xuống đất, cánh tay trái cũng bị đập gãy Răng rắc!



Á á!

Một tiếng tru lên thảm thiết, cánh tay trái của Kim Triết đã bị đánh gãy. Kim Triết sao có thể chịu được đau đớn kịch liệt như vậy? Hai mắt tối sầm lại, lập tức hôn mê. Sau vài giây đồng hồ Kim Triết đã tỉnh lại.

“Cậu nghe cho kĩ lời tôi nói, về sau nếu cậu còn động đến Phan Thanh Linh, thì hai cái đùi của cậu cũng sẽ bị đập nát đấy, Hoàng Thiên tôi nói được là làm được đấy”

Hoàng Thiên chỉ vào Kim Triết vẫn còn đang đau đớn lăn lộn nói, sau đó mang theo đám người rời đi.

Sau khi nhìn thấy bọn Hoàng Thiên rời đi, mấy thằng nhóc mà Kim Đại Hữu và Kim Triệt đưa tới lúc này mới dám mở miệng ra chửi bới.

“Mẹ nó, cái thằng gọi là Hoàng Thiên này muốn đi tìm chết sao?”

“Tao thấy nó chính là muốn đi tìm chết rồi, còn dám đánh gãy tay của cậu chủ Kim, anh ta đã gây ra họa lớn rồi!”

“Mẹ kiếp, mau trở về nói cho tổng giám đốc Thành không chơi chết Hoàng Thiên thì không được mà.”

Mấy tên đàn em mỗi người đều nói với một bộ dạng vô cùng tức giận.

“Cái thằng họ Hoàng này, Kim Đại Hữu tạo sẽ không tha cho nó đâu.”

Kim Đại Hữu dậm chân, cắn răng nói. "Chú hai, máu đưa cháu đến bệnh viện... Kim Triết đã đau đến thành chó, vừa khóc vừa hô gào với Kim Đại Hữu. “Được được được! Nhanh lên, mau mang cậu chủ trở về!”

Kim Đại Hữu chỉ huy đám người, mang theo Kim Triết rời khỏi nơi này.

Mai Trần vốn dĩ còn muốn đi theo nhìn xem một chút, nhưng Kim Triết bị đánh gãy tay ở nhà bà ta, bà ta sợ cha của Kim Triết giận chó đánh mèo, tính sổ lên đầu bà ta, cho nên cũng không dám đi theo.

Mà lúc này, bọn Hoàng Thiên vẫn đang đi tìm kiếm Phan Thanh Linh.

Hang động Thanh Linh rất lớn, muốn tìm một người, nói thì dễ nhưng làm thì rất khó. "Cậu Thiên, sợ là khó tìm thấy Thanh Linh” Vẻ mặt Đào Văn Lâm lo lắng nói với Hoàng Thiên. Hoàng Thiên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn chín giờ đêm. Thời gian càng kéo dài, thì Phan Thanh Linh sẽ càng nguy hiểm.

Cô đã cứu Hoàng Thiên một mạng, còn chưa kịp báo đáp mà cô đã chạy mất không thấy bóng dáng đầu, chuyện này thật khiến Hoàng Thiên cảm thấy phiền muộn.

“Ông Lâm, ông suy nghĩ kỹ một chút xem, cô ấy có thể đi đâu?”

Hoàng Thiên hỏi Đào Văn Lâm,

Đào Văn Lâm nghĩ sâu xa một lát, bỗng nhiên vô trán một cái nói: “Ai nha, làm sao tôi lại quên chỗ kia được nhỉ, đi theo tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK