Kiều Quốc Cường lắp bắp nói.
"Chưa đến cái con mẹ mày chứ. Ngọc đã hai mươi tuổi rồi, sao lại vẫn chưa đến tuổi xuất giá hả? Ông là xem thường họ Tề tôi đúng không? Cảnh cáo ông, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phát, sự kiên nhẫn của Tân Cương tôi cũng là có hạn"
Tân Cương hung hãn trừng mắt, bắt đầu uy hiếp Kiều Quốc Cường.
Kiều Ngọc ở một bên nghe được, cô càng nghe càng tức giận, đương nhiên sợ hãi và khủng hoảng cũng chiếm phần hơn.
Cô hiểu rõ, tế Tân Cương này, nhà cô không thể trêu chọc vào, chỉ có thể cố gắng thương lượng.
Hơn nữa bây giờ đau đầu nhất là Hoàng Thiên vẫn đang ở đây. Kiều Ngọc rất sợ Hoàng Thiên bị liên lụy tới, nếu như vậy chỉ sợ Hoàng Thiên không rời khỏi được thị trấn này.
"Ông chủ Cương, ông sao lại còn mắng người như thế?"
Kiều Quốc Cường khống chế cơn giận yếu đuối mà đáp trả.
"Mắng ông thì sao chứ? Ông không phục hả?"
Tân Cương cực kỳ kiêu ngạo mà hỏi Kiều Quốc Cường.
"Phục chứ, chúng tôi làm gì dám không phục. Ông chủ Cương, việc này hôm khác hẳng nói đi, vết thương của tôi còn rất nghiêm trọng phải đi đến bệnh viện"
Kiều Quốc Cường nói.
"Muốn đi bệnh viện? Được thôi, tôi lái xe chở ông đi, dù sao ông cũng là cha vợ của tối, ha ha."
Tề Cường ha ha cười, tên này rất biết cách vừa đánh vừa xoa, vô cùng biết cách bắt chẹt người khác.
Nói xong, Tân Cương định đỡ Kiều Quốc Cường lên xe của ông ta.
"Ông khoe khoang xong chưa vậy?"
Lúc này Hoàng Thiên đang ngồi im lặng không nhúc nhích đã cất bước đi tới đứng trước mặt Kiều Quốc Cường. Nhìn thẳng vào Tân Cương.
Tần Cương sớm đã nghĩ phải dạy dỗ Hoàng Thiên một vài học, bời vì Kiều Quốc Cường với Kiều Ngọc đối xử với Hoàng Thiên rất nhiệt tình làm ông ta thấy không thoải
mái.
Ông ta dây dưa với Kiều Ngọc lâu như vậy, nhà họ Kiều cũng chưa từng mời ông ta vào nhà ăn cơm lần nào.
"Ha ha, tên bắt con này vừa nói cái gì cơ? Mày nói lại lần nữa xem?"
Tân Cương ha ha kiêu ngạo mà cười một trận, nhìn về Hoàng Thiên mà nói.
"Ông chủ Cương, ông chủ Cương, ông đừng có như thế, tôi lên xe ông được chưa? Ông đưa tôi đến bệnh viện đi"
Kiều Quốc Cường vội vàng đi tới muốn làm cho chuyện lắng xuống.
"Ông đứng sang một bên cho tôi!"
Tân Cương chìa tay ra đẩy Kiều Quốc Cường sang một bên, Kiều Quốc Cường đứng không vững suýt chút nữa ngão xuống đất.
"Ông Kiều, ông, ông về chưa?"
Chính ngay lúc này, một người phụ nữ hơn bốn mười tuổi từ xa tiến tới, người phụ nữ này rất yêu kiều thướt tha, có thể thấy được lúc còn trẻ chính là một người đẹp.
Chính là vợ của Kiều Quốc Cường nghe được âm thanh bên ngoài mà đi ra.
Chẳng qua là vợ của Kiều Quốc Cương rất thảm hại, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, tóc
cũng loạn hết lên. Rõ ràng là bị người ta đánh cho không nhẹ.
"Mình à, mình, mình sao lại bị đánh thành thế này? Là ai đánh mình vậy?"
Kiều Quốc Cường sự ngây người mà hỏi vợ mình.
Vợ ông oán hận mà nhìn Tần Cương, cũng không dám nói ra.
Kiều Quốc Cường vừa nhìn liền hiểu rõ là Tân Cương đánh vợ ông thành như thế này!
Thực sự quá bắt nạt người ta rồi!
"Tần Cương, mày, mày đánh vợ tao sao?
Kiều Quốc Cường vô cùng tức giận, như thế nào đi nữa ông cũng là một người đàn ông, cũng có tôn nghiêm. Vợ mình bị đánh thành như thế đã chạm tới giới hạn của ông.
"Ông còn làm loạn cái gì hả? Đánh vợ ông thì sao chứ? Bà ta không thức thời chính là bị thiếu đánh! Mẹ nó chứ, ông còn không đồng ý chuyện của tôi và Ngọc, tôi đánh cả ông nữa!
Tân Cương cực kỳ kiêu ngạo mà nói.