Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tên ngồi ở ghế sau thấy vậy lập tức tiến lên tấn công Hoàng Thiên, một trong hai tên đó muốn vòng lấy cổ Hoàng Thiên, đứa còn lại rút con dao nhọn ra. 

Hoàng Thiên sớm đã có chuẩn bị. Tay với ra sau một cái anh đã túm được 

tóc của một tên ngồi ở ghế sau. 

"Tao đâm chết mày!" 

Một tên khác cầm dao và vung lên muốn đâm thẳng vào cổ Hoàng Thiên. 

Thấy đối phương ra tay tàn độc như vậy, Hoàng Thiên hoàn toàn bùng nổ rồi, lập tức tay không lao tới đoạt dao, nhanh chóng giật lấy con dao nhọn từ tay bọn 

chúng. 

Buppp. 

Một nhát đâm xuống, tên nhóc khi nãy còn định đâm vào cổ Hoàng Thiên vừa rồi đã bị một nhát đâm thẳng vào chính với mình. 

Hoàng Thiên một chút cũng không khách sáo nữa, anh đâm cho đám Tần Thiên Hổ ba người bọn họ vài nhát dao, toàn bộ gần như đều đâm trúng vai của bọn họ, khiến bọn họ sau này không còn khả năng đánh nhau nữa. 

Ngồi ở trong xe, bọn họ cả hai cánh tay đều không thể cử động được, Tần Thiên Hổ cùng hai tên kia bây giờ căn bản đã trở thành phế vật. 

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Tần Thiên Hổ. Tần Thiên Hổ lúc này đã không còn bộ dạng kiêu ngạo đó nữa. Ánh mắt hắn ta hiện ra vẻ khủng hoảng sợ hãi. 

Hắn ta cho dù có tàn nhẫn đến đâu đi nữa thì hắn ta cũng chưa từng gặp qua loại nào đáng sợ như Hoàng Thiên vậy, ra tay một cách nhanh chuẩn và tàn độc, lấy một chọi ba, có thể tay không đoạt dao. Đây quả thực là một cao thủ. 

"Bây giờ mày còn muốn ba trăm vạn nữa hay không hả?" 

Hoàng Thiên kề dao vào cổ Tần Thiên Hổ. 

"Ông chú mày! Mày có giỏi thì bây giờ giết tạo đi!" 

Tần Thiên Hổ trợn to hai mắt mắng Hoàng Thiên. 

Hắn vốn tưởng rằng Hoàng Thiên sẽ không dám giết hắn, bởi vì người có tiền thường rất tiếc mạng, nhưng giết người thì phải đền mạng. Còn hắn ta thì chỉ là một cái mạng rách nát mà thôi, không cần thiết phải sợ Hoàng Thiên. 

Nhưng hắn ta đã đoán sai rồi, cho dù Hoàng Thiên không muốn gây phiền phức, nhưng anh cũng có vô số cách để đối phó với hắn ta. 

Chỉ thấy Hoàng Thiên cử động cổ tay một cái, da trên cổ Tần Thiên Hổ đã bị rách ra. 

"Aaa đừng có giết tôi!". 

Làm cho Tần Thiên Hổ sợ hãi hét toáng lên một tiếng, hắn ta cảm thấy cổ của mình trở nên lạnh lẽo. Còn tưởng rằng Hoàng Thiên thực sự sẽ giết chết mình nữa. 

"Ha ha, nếu mày đã sợ chết đến vậy thì không cần thiết phải giả bộ với tạo nữa, bây giờ đã chịu nói ra là ai hay chưa hả?" 

Hoàng Thiên cười chế nhạo. 

Tần Thiên Hổ quả thực là đã bị dọa sợ rồi, hắn ta nhìn Hoàng Thiên, phát hiện ánh mắt Hoàng Thiên tràn đầy sát khí, như thể anh thật sự không phải là đang dọa hắn ta. 

"Ngài Thiên, chúng ta có chuyện thì từ từ nói, không cần thiết phải đồng dao động súng a." 

Tần Thiên Hổ cuối cùng cũng sợ hãi mà đòi thương lượng với Hoàng Thiên. 

Cháttt! 

Hoàng Thiên tát cho Tân Thiên Hổ một cái bạt tai nói: "Mày có phải đang ngứa đòn hay không hả? Tao hỏi là ai ra lệnh cho mày, mày nghe không hiểu tiếng người à?" 

Tần Thiên Hổ cuối cùng cũng nhận ra, thanh niên họ Hoàng này hoàn toàn không phải là người bình thường a. 

Nếu nói tàn nhẫn thì anh tàn nhẫn hơn hẳn ta rất nhiều. 

Tần Thiên Hổ không còn dám nói nhiều nữa. Hắn ta nhanh chóng nói: "Là Đường Vạn Hải, người nhà Kim Lục Đường. Là ông ta đã thuê tôi, kêu tôi phải tông chết anh......" 

Đối với câu trả lời này, Hoàng Thiên không có chút ngạc nhiên nào. 

Anh đã sớm đoán được điều đó rồi. Là Đường Vạn Hải lão chó già đó thuế người làm. 

Sau khi suy nghĩ một lúc, Hoàng Thiên nói với Tần Thiên Hổ: "Được rồi, bây giờ mày có thể gọi điện thoại cho Đường Vạn Hải, nói với ông ta rằng mày đã làm cho tao bị thương, để ông ta nhanh chóng qua đây xử lý hậu sự". 

Tần Thiên Hổ làm sao dám không nghe lời anh chứ, hắn ta thật sự là sợ lại chọc giận Hoàng Thiên, bị Hoàng Thiên dùng một dao mà lấy mạng. 

Lấy điện thoại di động ra, Tần Thiên Hổ gọi điện cho Đường Vạn Hải. 

"Tổng giám đốc Vạn Hải, người tên Hoàng Thiên đó đã bị tôi tông gãy chân rồi. Ông qua đây xem một chút được không?" 

Tần Thiên Hổ hỏi. 

Bởi vì hắn ta mở loa ngoài nên Hoàng Thiên có thể nghe rõ mồn một giọng nói ở đầu dây bên kia. 

Quả nhiên là truyền đến giọng cười của Đường Vạn Hải: "Ha ha ha, làm tốt lắm, bảy mươi triệu VNĐ này ông đây quả thật là không lãng phí." 

"Mày đang ở đâu hả? Quăng tên Hoàng Thiên đó lên xe trước đi, đừng để người khác nhìn thấy đó" 

"Nói cho tao biết vị trí, bây giờ tao sẽ qua ngay" 

Đường Vạn Hải hiển nhiên không thể chờ đợi được nữa, hỏi Hoàng Thiên và Tần Thiên Hổ đang ở đâu. 

Tần Thiên Hổ nhìn Hoàng Thiên, Hoàng Thiên lại chỉ vào một khách sạn cao cấp ở đối diện đó. 

Tần Thiên Hổ lập tức hiểu được ý của Hoàng Thiên. Lúc này hắn ta gấp gáp nói: "Tổng giám đốc Vạn Hải, bây giờ tôi đưa Hoàng Thiên vào khách sạn Thiên Duyệt trước, ông nhanh chóng qua đây đi". 

"Được rồi, mở phòng xông báo cho tao biết số phòng" 

Đường Vạn Hải hào hứng nói. 

Tần Thiên Hổ cúp điện thoại xong, một bộ mặt lo lắng nhìn Hoàng Thiên. Không biết Hoàng Thiên sẽ xử lý hắn ta như thế nào. 

Hoàng Thiên không thèm để ý đến Tần Thiên Hổ, chân anh vẫn còn có chút không linh hoạt cho lắm, cho nên anh gọi điện cho Lã Việt. 

"Lã Việt, mang theo một vài người đến khách sạn Thiên Duyệt ngay" 

"Vâng, Ngài Thiên! Tôi đang ở gần chỗ đó, tôi sẽ đến ngay!" 

Lã Việt đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK