Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy Đông Lão Tà kêu lên một tiếng thảm thiết, hàm của ông ta bị đả trật khớp, lúc này ông ta phải mất rất nhiều sức mới bẻ hàm lại vị trí cũ được. 

“Cậu Thiên bớt giận, tôi đã nói hết rồi, sao cậu còn đánh tôi.” 

Đông Lão Tà hét lên. 

“Lập tức làm cho Phan Thanh Linh tỉnh lại, nếu không tôi sẽ để ông biến thành một bộ xương khô” 

Hoàng Thiên quát. 

Lập tức biến ông ta thành một bộ xương khô? 

Đông Lão Ta sợ đến hồn lìa khỏi xác, tình huống này là gì, chẳng lẽ Hoàng Thiên muốn giết người không thành? 

“Cậu Thiên, cậu đừng làm tôi sợ, cái gì mà biến tôi thành một bộ xương khô?” 

Có thể là Đông Lão Tà bị dọa đến nỗi đầu óc trở nên có vấn đề, lúc này ông ta hỏi ra một câu hỏi nghe rất là buồn cười. 

Hoàng Thiên thật sự cạn lời, anh chỉ so sánh một chút, gây chút áp lực cho Đông Lão Tà thôi mà. 

“Chính là để cho ông ngỏm củ tỏi đấy, rõ chưa?” 

Hoàng Thiên nói, 

“Vâng vâng, tôi hiểu, cậu Thiên, sau khi bị cậu Thiên đánh cho bằng đấy phát, trong lòng tôi cái gì cũng hiểu...” 

Đầu óc Đông Lão Tà giống như bị nước vào, bắt đầu nói lăng lung tung. 

“Con mẹ nhà mày nữa!”. 

Hoàng Thiên thật sự không nghe nổi nữa, nhấc chân đạp Đồng Lão Tà ngã lăn ra đất. 

Cái xương già này của ông ta làm gì có thể chịu nổi một đạp này của Hoàng Thiên? Đông Lão Tà đã hơn một trăm tuổi rồi, sau khi ăn cú đá này của Hoàng Thiên thì suýt chút nữa về trời. 

Ông ta chật vật bò dậy, không dám tỏ ra một chút bất mãn nào, chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng đó. 

“Còn đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Nhanh chóng làm cô ấy tỉnh lại” Lúc này Vũ Thanh lớn tiếng quát Đông Lão Tà. 

Đông Lão Tà vội vàng hành động, bước tới và lấy ra một viên thuốc, nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, người phụ nữ của cậu, cậu tự bẻ miệng cô ấy đi, tôi không dám” 

Hoàng Thiên không nói gì, lúc này anh đến bên cạnh Phan Thanh Linh, ngồi xổm xuống, đẩy cái miệng nhỏ nhắn của Phan Thanh Linh ra. 

Hoàng Thiên rất hài lòng với lời đề nghị này của Đông Lão Tà, dù sao cái móng vuốt to lớn bẩn thỉu của Đông Lão Tà quá kinh tởm, Hoàng Thiên không muốn ông ta chạm tay vào Phan Thanh Linh. 

Đông Lão Tà bỏ viên thuốc vào miệng Phan Thanh Linh, sau đó nói ới Hoàng Thiên: 

“Cậu Thiên, ở đây không có nước, chỉ có thể để cô ấy tự mình nuốt vào” 

“Mang nước lại đây” 

Hoàng Thiên quay đầu nói với Lâm Nhất Sơn, bởi vì trên người đám người Lâm Nhất Sơn đều mang một cái túi, bên trong đó có nước và đồ ăn. . 

Lâm Nhất Sơn vội vàng lấy ra một bình nước khoáng đưa cho Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên vặn nắp chai ra, đút cho Phan Thanh Linh một ngụm nước. 

Người đang hôn mê cũng có thể rót nước vào được, viên thuốc này đi theo nước tiển. vào trong bụng Phan Thanh Linh. 

“Bao lâu nữa cô ấy sẽ tỉnh?” 

Hoàng Thiên hỏi Đông Lão Tà. 

“Cô ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi, cậu Thiên cứ yên tâm, cô ấy sẽ không có việc gì, chỉ là tạm thời hôn mê, sau khi viên thuốc này tiến vào trong bụng cô ấy, không đến ba phút là cô ấy sẽ tỉnh” 

Đông Lão Tà cẩn thận đáp. 

“Đúng vậy cậu Thiên, sư phụ tôi không nói dối, thật sự có thể tỉnh” 

Đường Quốc Long không biết nói cái gì cho tốt, ông ta muốn nói gì đó để Hoàng Thiên vui vẻ, dùng điều này để nịnh bợ Hoàng Thiên một chút, tránh việc Hoàng Thiên tức giận làm thịt ông ta. 

Thế nhưng ông ta nghĩ sai rồi, Hoàng Thiên chưa thực sự nhìn thấy Phan Thanh Linh tỉnh lại, tâm trạng làm sao có thể tốt được? 

“Chát!” 

Hoàng Thiên đứng dậy tát Đường Quốc Long ngã lăn ra đất. 

“Không hỏi mày thì mày đừng có mà nói nhảm!” 

Hoàng Thiên quát Đường Quốc Long. 

Đường Quốc Long cảm thấy mặt mình phát sốt, bị tát một cái quá mạnh, ông ta thật sự không thể chịu được. 

Đường Quốc Long bụm mặt không dám nói cái gì, chỉ có thể ngồi ở đó ngơ ngơ ngác ngác nhìn Hoàng Thiên. 

“Khụ khụ..” 

Không đến hai phút sau, Phan Thanh Linh ho khan mấy lần. 

Lập tức, trái Tô Mạt Hoàng Thiên như mở hai cánh cửa, đừng nói có bao nhiều rộng thoáng. 

Cuối cùng Phan Thanh Linh cũng tỉnh lại, đây là điều mà Hoàng Thiên muốn thấy nhất. 

Anh vượt qua bao nhiêu trắc trở đến đây không phải là vì cứu Phan Thanh Linh sao? Hoàng Thiên thật sự không muốn cô ấy xảy ra chuyện gì. 

“Thanh Linh, em tỉnh rồi” 

Hoàng Thiên ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm lấy Phan Thanh Linh, ôn nhu hỏi. 

Trong mơ màng, Phan Thanh Linh nghe thấy tiếng Hoàng Thiên gọi, cô ấy quá quen thuộc với giọng nói của Hoàng Thiên, có thể nói là nó đã in sâu vào trong trí não của cô. 

Giờ phút này cô ấy thực sự nghi ngờ là mình đang nằm mơ, tại sao cô ấy lại nghe thấy tiếng của anh Thiên? Không phải cô bị người ta bắt đến sa mạc Tây Bắc rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK