Hoàng Thiên không thèm để ý đến thằng nhóc này, cũng biết thằng nhóc kia đang quấy rối anh, lúc này anh cẩn thận đi về phía trước.
“Cậu Thiên cẩn thận”
“Gia chủ cẩn thận”
Fini và Hạ Khôn ở phía sau nhắc nhở Hoàng Thiên, bọn họ không dám đi theo, dù sao nếu như Hoàng Thiên xảy ra chuyện gì nguy hiểm mà lùi về, bọn họ sẽ trở thành chướng ngại vật của Hoàng Thiên, khiến Hoàng Thiên không thể lập tức lui về được.
“Mọi người tuyệt đối không được đi theo!”
Hoàng Thiên không quay đầu lại hét lên.
Anh quyết định một mình liều mạng với Cao Thương Mặc, nhiều người đi theo cũng không có tác dụng gì, căn bản là không dùng được.
Huống chi nếu như anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì còn có người tiếp ứng, nếu tất cả cùng tới thì có khả năng sẽ bị diệt cả đội.
“Ồ, vẫn còn rất khoe khoang, Hoàng Thiên, không phải mày tự mình tới tìm cái chết sao?”
Cao Thương Mặc kỳ quái nói.
“Lão già mày đừng nói nhảm nữa, bây giờ tao sẽ đến chăm sóc mày”
Hoàng Thiên nói.
“Được, tao ở đây chờ mày đây, tới đi”.
Cao Thương Mặc nói rất trêu tức, đứng ở một nơi trống trải chống nạnh đợi Hoàng Thiên đi qua.
Hoàng Thiên cũng nhìn thấy, phía trước Cao Thương Mặc gần năm mét là một khu vực rất thoáng đạt.
Ở chỗ đó, muốn ra tay kiểu gì cũng được.
Nhưng mà anh không nhìn thấy bà cụ Lam và Điềm Ni, từ đầu đến cuối hai mẹ con này vẫn không xuất hiện.
Cũng không biết là bị Cao Thương Mặc giấu đi đâu, hay là đã bị hại.
Trong lòng Hoàng Thiên vẫn còn khá lộn xộn, sau khi đi qua đi, cuối cùng cũng đi lên con đường lưng chừng nguy hiểm.
“Không tệ, rất có lá gan, nhưng mà hôm nay mày phải chết ở chỗ này, ha ha.”
Cao Thương Mặc âm trầm cười một tiếng, bộ dáng như là đã ăn chắc Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lười không muốn nói gì thêm với cái lão già này, chỉ muốn nhanh chóng chơi chết ông ta, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Cho nên Hoàng Thiên không nói lời nào, “vụt” một cái lao tới gần Cao Thương Mặc.
Cao Thương Mặc lấy ra một thanh đao nhỏ, đưa cho thằng nhóc kia.
“Dùng cây đao này tiễn Hoàng Thiên lên đường”
“Dạ, sự phụ”
Thằng nhóc này rất là tự tin, có Cao Thương Mặc ở bên cạnh, thằng nhóc này cảm thấy Hoàng Thiên không có gì đáng sợ.
Thằng nhóc này cầm cây đao trên tay, đâm về phía yết hầu Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đã được chứng kiến sự tàn nhẫn của thằng nhóc này rồi cho nên không hề cảm thấy ngạc nhiên, vươn tay nhanh như chớp nắm lấy cổ tay thằng nhóc này, sau đó dùng tay không đoạt đao.
Phải nói thực lực của Hoàng Thiên rất mạnh, tuy rằng thằng nhóc này cũng đã tập luyện qua, nhưng khi ở trước mặt của Hoàng Thiên thì vẫn quá kém, trong nháy mắt đã bị Hoàng Thiên cướp mất đạo.
Trong tay không có đao, thằng nhóc này không còn tự tin nữa, vội vàng lùi về sau.
“Đồ vô dụng”
Cao Thương Mặc rất là không vui, trách mắng thằng nhóc này một câu, sau đó hai mắt ông ta phát ra hai luồng ánh sáng kỳ lạ, rồi ha tay ông ta làm ra một động tác rất là kỳ lạ.
Đột nhiên, Hoàng Thiên cảm thấy ở trước mặt có một luồng gió thơm thổi qua, ngay sau đó đầu anh lập tức cảm thấy choáng váng.
“Không ổn
Hoàng Thiên thầm nghĩ không ổn, nghĩ thầm chẳng nhẽ Cao Thương Mặc còn vẩy thuốc? Quá là bỉ ổi rồi.
Thế nhưng Hoàng Thiên nhanh chóng biết mọi chuyện không phải như vậy, bởi vì anh không có ngất xỉu,
Nhưng mà trước mắt anh lại rất mông lung, giống như ở trong mộng.
Nhưng anh vẫn thấy rõ ràng Cao Thương Mặc đang đứng trước mặt anh, bộ dạng cười như không cười, khiến người ta rất bực bội.
Vẻ mặt thằng nhóc kia cũng rất giễu cợt, bộ dáng như muốn ăn đòn vậy.
Hoàng Thiên cảm thấy không thể trì hoãn lâu hơn nữa, còn trì hoãn nữa thì có thể sẽ xảy ra nhiều chuyện quái dị.
Hoàng Thiên cầm thanh đao trong tay, chỉ muốn đâm chết thầy trò nhà này, sau đó lại tìm kiếm bà cụ Lam cùng Điềm Ni.