Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hai chân cách mặt đất khoảng chừng hơn nửa mét, người đàn ông lớn tuổi này sao có thể chịu đựng được? Gần như không thể chống cự được nổi. 

Sợi dây siết chặt khiến cổ tay của người đàn ông bị trầy cả da. Có thể tưởng tượng được hẳn là đã bị treo rất lâu rồi. 

Nhìn thấy cảnh bên trong này, đôi mắt của Trịnh Mỹ Hồng đột nhiên đó ngầu. 

Người đàn ông lớn tuổi bị treo lên đó là ba của cô, Trịnh Chính Trung. 

Dáng vẻ bất lực của Trịnh Chính Trung khiến Trịnh Mỹ Hồng càng thêm lo lắng vô cùng. 

Thấy trên mặt của Trịnh Chính Trung có thương tích, hẳn là ông ấy đã chịu đòn tàn nhẫn, lại nhìn trên người Trịnh Chính Trung. Quần áo đã rách tơi tả, chắc hẳn là do bị đánh mà thành như vậy. 

"Ba!" 

Trịnh Mỹ Hồng đau lòng hét lên một tiếng, lập tức xông tới. 

Hoàng Thiên ngăn cô lại, bên trong toàn là thuộc hạ của Uông Hạc, Trịnh Mỹ Hồng xông vào đó không phải là đi tìm cái chết sao? 

"Ha ha, quả nhiên là tình cha con! Tôi nói cô gái nhỏ này, nếu cô đau lòng cha cô, thể thì khuyên Hoàng Thiên bó tay chịu trói ngay lập tức đi, nếu không cha cô không thể trụ được bao lâu nữa đâu." 

Uông Hạc cười bỉ ổi, thì thào nói với Trịnh Mỹ Hồng. 

Trịnh Mỹ Hồng hận không thể cầm dao giết chết tên Uông Hạc đó ngay lập tức, ông già này không có tình người! 

"Uông Hạc, ông sẽ chết rất thê thảm!" 

Trịnh Mỹ Hồng tức giận nói. 

"Ha ha ha ha! Lời nói này hoàn toàn không có uy hiếp chút nào. Công Hạc tôi đây đã lăn lộn trên xã hội này nhiều năm như vậy mà còn sợ bị uy hiếp sao?" 

Uông Hạc cười lớn ra vẻ đắc thắng, không coi trọng chút lời nói của Trịnh Mỹ Hồng. 

"Ông không sợ đúng không? Vậy được, tôi nói lại cho ông một lần nữa, ông sẽ chết rất thê thảm." 

Giọng nói trầm thấp đầy uy lực của Hoàng Thiên vang lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Uông Hạc. 

Lập tức Uông Hạc bị ánh mắt ớn lạnh này doạ cho rùng mình, lúc này ông không cười nổi nữa, cảm thấy khắp người Hoàng Thiên tràn đầy sát khí, như muốn giết chết ông. 

"Tên họ Chu kia, những lời này tạo nên nói với mày mới đúng! Mày đã khiến con trai tạo thành ra như thế này. Chân đã bị gãy rồi. Mày nói xem khoản nợ này phải tính như thế nào?" 

Uông Hạc hét vào mặt Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên cũng nhìn ra được hôm nay Uông Hạc tức nước vỡ bờ như thế nào, yêu cầu một mình anh dẫn Trịnh Mỹ Hồng đến, mục đích cũng rất rõ ràng, đó là muốn liều mình với anh một phen. 

Về phần hậu quả, có lẽ Uông Hạc đã sớm nghĩ kỹ rồi, ông già này đã chuẩn bị kỹ càng rồi. 

"Món nợ này rất dễ tính, lát nữa tôi sẽ tính sổ với cha của các ông." 

Hoàng Thiên nói xong liền liếc nhìn về phía Trịnh Chính Trung. 

Anh đang tính toán xem liệu anh ra tay đột ngột để cứu Trịnh Chính Trung có chắc chắn hay không. 

Nhưng chỉ sau một cái liếc mắt, Hoàng Thiên liền từ bỏ ý định này. 

Bởi vì bên cạnh Trịnh Chính Trung, còn có một người đàn ông trẻ tuổi với cơ thể rất cường tráng, trong tay còn cầm một con dao găm, bất cứ lúc nào cũng có thể kết liễu tính mạng của Trịnh Chính Trung. 

"Con gái, con mau cùng cậu chủ Thiên chạy đi, không cần lo cho cha, Uông Hạc là tên điên..." 

Lúc này Trịnh Chính Trung dùng hết sức lực để nói với Trịnh Mỹ Hồng, ông đã sớm biết Hoàng Thiên đã trở thành chủ của nhà họ Hoàng, bây giờ Hoàng Thiên còn ở đây cứu ông. 

Đối với Trịnh Chính Trung mà nói, Hoàng Thiên là con trai ruột của bạn thân ông, mặc dù bây giờ Hoàng Thiên đã đứng đầu nhà họ Hoàng nhưng trước mặt ông, Hoàng Thiên vẫn luôn là thế hệ sau. 

"Cháu trai Hoàng Thiên, trong lòng Trịnh Chính Trung tôi rất cảm kích cháu có thể bất chấp nguy hiểm đến cứu tôi, nhưng xin cháu hãy nhanh chóng đưa con gái tôi chạy đi. Cháu không chạy sẽ không kịp đâu". 

Trịnh Chính Trung lại hét lớn với Hoàng Thiên. 

"Bác trai Tần, nếu bây giờ cháu co chân mà chạy, thế thì cần gì phải tới cứu bác? Nếu cháu đã tới đây rồi thì chẳng sợ mấy thứ này"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK