Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Ba. Đừng quan tâm tên này từ đầu tới, dạy dỗ nó tử tế thôi!” 

Lâm Ngư Hải gấp gáp giục Phi Ba. 

Phi Ba cũng rất biết giả vờ, lúc này cười rất đắc ý, không hề lập tức ra tay. 

Gã chuyển tầm mắt sang người Fini, bởi vì vẻ ngoài Fini rất xuất chúng, lại là một cô gái đến từ Châu Âu, vô cùng hấp dẫn. 

Thôn nhỏ ở trên núi này cũng không có người đẹp gì, chẳng bao giờ thấy được 

một cô gái ngoại quốc thời thượng sống sờ sờ như thế này, Phi Ba nhìn đến mê mệt. 

Mẹ nó, tên nhóc thành thị thật biết ăn chơi, có một cô gái nước ngoài xinh đẹp 

đến như vậy. 

Phi Ba thầm mắng, rất ghen tị với Hoàng Thiên. 

“Tên nhóc, Ngư Hải là anh em tốt của tao, mày đánh nó chính là mày đánh Phi 

Ba tạo. Nói đi, muốn giải quyết như thế nào?” 

Phi Ba lại trở về việc chính, nói với Hoàng Thiên một cách hung hăng. 

Hoàng Thiên cũng thật sự cạn lời, nơi rừng sâu nước đọng sinh ra kẻ gian, lời này 

không hề sai. 

Vốn tưởng rằng người ở thôn xóm nhỏ này rất chất phác. Tưởng rằng đều giống như ông lão vậy, lại không ngờ rằng còn có những kẻ thối nát như Phi Ba bọn chúng. 

Đã gặp phải chuyện này, Hoàng Thiên đương nhiên sẽ quản, không dạy đám người này một bài học, bọn chúng sẽ làm xấu cái thôn này. 

“Anh nói thử xem, anh muốn giải quyết như thế nào?” 

Hoàng Thiên cười lạnh, hỏi ngược lại Phi Ba. 

Phi Ba có hơi bất ngờ, gã vốn cho rằng Hoàng Thiên chắc chắn sẽ sợ chết khiếp, vậy thì dễ hơn nhiều rồi. 

Nhưng không ngờ rằng, Hoàng Thiên lại bình tĩnh đến như vậy. Giống như không 

hề sợ gã một chút nào cả. 

“Được thôi, quả nhiên là người học rộng hiểu sâu, khà khà, tên nhóc thành thị, hai 

người giàu lắm phải không? Đánh Ngư Hải. Chuyện này không thể nào đánh xong rồi thôi được, mày phải bồi thường tiền thuốc thang viện phí” 

Phi Ba cười lạnh, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, trong lời nói tràn đầy ý uy hiếp. 

Hoàng Thiên nhìn Phi Ba này, cười lạnh nói: “Được thôi, anh nói xem muốn tôi bồi 

thường bao nhiêu?” 

“Khà khà, cũng hiểu chuyện đó. Vậy tốt thôi, mày bồi thường bảy mươi triệu đi! 

Mẹ nó, không móc ra đủ bao nhiêu đó tiền. Thì sẽ phế mày!” 

Phi Ba cười lạnh, giơ lên bảy ngón tay, cắn răng nói ra con số này. 

Thật ra bảy mươi triệu, đối với Phi Ba bọn chúng mà nói, đã là một con số quá xa 

vời rồi. 

Ở cái thôn nhỏ trên núi này. Thu nhập chính là từ việc đánh cá ở ven hồ, sau đó đem ra ngoài bán, thu nhập một năm cũng không được mấy đồng. 

Bảy mươi triệu, người lao động vất vả như ông lão phấn đấu cả mấy năm trời cũng chưa chắc có thể kiếm ra được bao nhiêu đó. 

Vì vậy Phi Ba đòi Hoàng Thiên bảy mươi triệu, đã là cắn răng đòi một mức giá 

trên trời rồi. 

Hoàng Thiên nghe vậy, suýt chút nữa bị Phi Ba chọc cho cười phá lên. 

Thầm nghĩ mấy tên dân đen này, muốn bảy mươi triệu mà phải nghiến răng nghiến lợi như vậy, đúng là chưa thấy qua tiền mà. 

“Bảy mươi triệu có ít quá không? Anh về thành phố cùng tôi, tôi đưa anh bảy trăm triệu” 

Hoàng Thiên cười nói với Phi Ba. 

Bảy trăm triệu? 

Phi Ba trợn tròn mắt, líu lưỡi cứng họng. 

Bảy trăm triệu, há chẳng phải là phát tài lớn rồi sao? Tên nhóc này đang chọc mình hay là bị doạ đến phát ngốc rồi? 

Phi Ba không dám tin, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, không dám tin vào những 

lời mình vừa nghe được. 

“Sao nào, dám đi cùng tôi không?” 

Hoàng Thiên cười lạnh hỏi Phi Ba. 

“Con mẹ nó, có gì mà không dám? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bây giờ mày không móc ra được bảy mươi triệu?” 

Phi Ba mắng, gã cũng không ngốc, đương nhiên là phải thấy tiền trước rồi hẵng nói. 

“Anh Ba. Anh nhìn xem, nhiều tiền như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK