Trong lòng Phó Đoan âm thầm nói, trái tim đập thình thịch, không chờ được muốn đào hết mấy cái cây này bỏ lên xe.
“Phó Đoan, cái cây này là thật đấy, nhìn giống như là bị nhiễm máu vậy, nhìn đỏ đỏ hồng hồng?”
Một tên thuộc hạ kinh ngạc hỏi Phó Đoan.
“Đồ vật quý hiếm tất nhiên là không giống bình thường, đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng đào mấy cái cây này lên xe đi!”
Phó Đoan ra lệnh.
Hai tên thuộc hạ cũng biết việc này nguy hiểm đến tính mạng, đây chính là cây giống của Hoàng Thiên đó, nếu bị Hoàng Thiên bắt được, chắc chắn bọn họ sẽ bị Hoàng Thiên đánh cho tàn phế”
Cho nên hai thằng nhóc này không dám nói hai lời, bắt đầu hợp sức đào một cây giống.
“Cẩn thận, đừng làm đứt rễ.” Phó Đoan ở bên cạnh nhắc nhở. “Phó Đoàn yên tâm, chúng tôi làm chỉ có chuẩn” Một tên thuộc hạ đáp, tăng tốc độ đào.
Phó Đoạn thấy hai tên thuộc hạ ra sức đào thì quyết định không ra tay đào nữa, đừng sở bên cạnh canh chừng.
Không lâu sau, một gốc cây Hueets Linh bị đào lên, Phó Đoàn đi tới cầm cây giống này đặt lên xe hàng.
Vừa nghĩ đến việc còn mấy chục gốc nữa, Phó Đoàn liền cảm thấy đau đầu, muốn đào hết thì phải mất quá lâu, khó mà tránh không bị phát hiện.
Nếu như bị Hoàng Thiên bắt được thì thảm rồi, Phó Đoan biết Hoàng Thiên có bao nhiêu uy vọng.
“Đào nhanh lên!” Phó Đoan nhỏ giọng thúc giục hai tên thuộc hạ. “Ai đó? Làm gì ở đó vậy?”
Đúng lúc này có một giọng nói của một người trẻ tuổi truyền đến, ngay sau đó người trẻ tuổi này lập tức cầm đèn pin chạy đến.
“Vãi cả lìn!” .
Phó Đoan bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, lúc này mới đào được có mỗi một cây, tại sao đã bị phát hiện rồi?
Nhìn thấy người đi tới mặc đồng phục bảo vệ, trong lòng Phó Đoan âm thầm mắng Phi Ba, cái thằng ranh này làm việc quá không đáng tin cậy, tại sao vẫn còn bảo vệ đi tuần sát vậy?”
“Phó Đoan, phải làm sao đây?”
Một tên thuộc hạ trợn mắt nhìn người bảo vệ đang chạy tới kia, xin chỉ thị Phó Đoan.
Chỉ cần Phó Đoan nói một câu, tên thuộc hạ này sẽ móc dao làm thịt người bảo vệ này luôn.
Phó Đoan không muốn gây ra họa lớn, thà rằng từ bỏ cũng không muốn để Hoàng Thiên biết là hắn trộm cây.
“Mau lên xe, chạy!”. Phó Đoan hét lên một tiếng, là người đầu tiên chạy lên xe. Hai tên thuộc hạ của hắn cũng luống cuống, ném xẻng sắt rồi nhảy vào toa xe. Phó Đoan khởi động xe chạy thẳng đến cửa trụ sở.
“Nhân viên gác cổng nghe, có một chiếc xe chở hàng cỡ nhỏ màu lam đang chạy trốn, trong xe là kẻ trộm, ngăn bọn họ lại!”
Người bảo vệ vừa chạy tới dùng bộ đàm liên hệ với đồng nghiệp gác cổng.
Chưa kể, người bảo vệ này còn rất có trách nhiệm, anh ta tên là Lâm Dương, là bảo vệ đội bảo vệ ở đây, được đích thân Lưu Nguyệt Hoa bổ nhiệm.
Bởi vì Hoàng Thiên đã liên tục dặn dò Lưu Nguyệt Hoa phải canh giữ cẩn thận phòng người lấy trộm cây giống, cho nên cô ta không dám sờ xuất, ki trời tối cô ta đã nhờ Lâm Dương đến xem xét lại.
Kết quả là quả nhiên là gặp kẻ trộm, Lâm Dương nghĩ tới mà sợ.
Sau khi xem xét mấy gốc cây giống, phát hiện một gốc cây giống đã bị trộm đi, Lâm Dương càng thêm ảo não.
“Tổng giám đốc Liễu, không ổn, mấy cây giống mà ngài bảo tôi trông giữ đã bị mất một gốc!”.
Lâm Dương lập tức gọi điện thoại cho Lưu Nguyệt Hoa. Lưu Nguyệt Hoa gần đây vẫn ở lại trụ sở, vừa nghe Lâm Dương báo cáo xong thì lập tức bật dậy khỏi giường, vội vàng mặc quần áo tử tế rồi chạy đến khu vườn.
Khi nhìn thấy Lâm Dương, Lưu Nguyệt Hoa hỏi: “Là ai trôm? Có bắt được không?”
“Tổng giám đốc Liễu, là ba người trộm, đều che mặt, lái một chiếc xe chở hàng màu lam, hiện tại đã chạy, không biết đã đi ra khỏi cổng chưa?
Lâm Dương báo cáo với Lưu Nguyệt Hoa.
Lưu Nguyệt Hoa gấp đến mức dậm chân, cô ta cảm thấy rất có lỗi vơi Sử Chính Tương, Hoàng Thiên đã dặn đi dặn lại, kết quả là cô ta vẫn để mất một cây giống.
“Thông báo cho gác cổng, nhất định phải ngăn được chiếc xe chở hàng này!” Lưu Nguyệt Hoa lo lắng, lớn tiếng nói với Lâm Dương. “Vâng, Tổng giám đốc Liễu”. Lâm Dương lập tức đáp ứng, dùng bộ đàm liên hệ với đồng nghiệp gác cổng.
Thế nhưng câu cả lời của gác cổng khiến của Lâm Dương và Lưu Nguyệt Hoa như rơi vào trong hầm băng.
Nhân viên gác cổng nói, vừa rồi chiếc xe tải nhỏ đã tông gãy trụ nâng rồi tẩu thoát.