Tên béo hung hãn cười đầy đắc ý, hiện tại hắn ta tự đắc vô cùng. Đường Vạn Hải hứa sẽ cho hắn ta bảy mươi triệu VNĐ, nhưng vừa nháy mắt, Hoàng Thiên lại bảo sẽ cho hắn tận ba trăm năm mươi triệu VNĐ, thương vụ này thật sự là quá lời rồi.
Hoàng Thiên để mặc cho tên béo hung hãn này ở đó một mình dương dương đắc ý, anh không đáp trả câu nào.
Nếu như tên béo hung hãn này chịu khôn ngoan một chút, nói cho Hoàng Thiên biết kẻ đứng đằng sau vụ này, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy ba trăm năm mươi triệu VNĐ đó mà rời đi thì Hoàng Thiên cũng sẽ không gây khó dễ cho hắn. Dù gì thì trước đấy anh cũng từng hứa sẽ không xử lý hắn ta.
Nhưng tên béo hung hãn này vậy mà dám chế nhạo Hoàng Thiên, Hoàng Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy được.
Thấy Hoàng Thiên không nói lời nào, tên béo hung hãn cũng cảm thấy nhàm chán và cũng không nói gì tiếp nữa.
Rất nhanh, cả đám bọn họ đã đến ngân hàng.
Tên béo hung hãn sợ Hoàng Thiên sẽ hét lớn cầu cứu nên lặng lẽ rút một con dao nhọn ra, đặt ở sau thắt lưng của Hoàng Thiên.
Hành động rất cẩn thận, nhân viên và khách hàng trong ngân hàng đều không ai phát hiện ra hành động này cả, họ còn nghĩ rằng hắn ta và Hoàng Thiên là anh
em tốt nữa cơ.
Hoàng Thiên bước đi vô cùng khó khăn, anh cảm thấy chân mình đã sưng tấy lên cả rồi. Cũng không biết khi nào thì mới có thể đỡ hơn một chút.
"Ba trăm năm mươi triệu VNĐ lớn quá, không hẹn trước có thể rút được
không hả?"
Tên béo hung hãn đó lo lắng mà hỏi Hoàng Thiên.
"Không sao, tôi là thành viên VIP ở đây"
Hoàng Thiên nói với tên béo hung hãn.
"Lợi hại, ha ha ha, nể mặt tiền, Tần Thiên Hổ tạo sẽ bỏ qua cho mày cái mạng này. Con mẹ nó, nhưng mày phải cho tao bảy trăm triệu VNĐ, nếu không tao vẫn sẽ lấy cái mạng của mày đó"
Tên béo hung hãn Tần Thiên Hổ này dùng bộ mặt nguy hiểm, uy hiếp Hoàng Thiên.
Thấy tên khốn nạn này còn dám bảo cả tên lẫn tuổi ra, kiêu ngạo như vậy,
Hoàng Thiên trong lòng cười mỉa một cái.
Thằng khốn, cho mày vui sướng một lúc vậy.
Nghĩ vậy, Hoàng Thiên trực tiếp đi vào phòng tiếp tân VIP giám đốc ngân hàng làm sao dám lơ là chậm trễ được, đích thân đi tới phục vụ cho Hoàng Thiên, đưa cho Hoàng Thiên bảy trăm triệu VNĐ tiền mặt.
Nhìn thấy nhiều tiền như vậy, Tần Thiên Hổ ánh mắt thẳng tắp, liền cảm thấy
hối hận khi đòi ít quá.
Chết tiệt, sớm biết vậy là đã đòi hẳn năm trăm vạn rồi.
Tần Thiên Hổ vô cùng hối hận. Nhưng trong lòng hắn lại có mục đích khác, chính là lát nữa sẽ tiếp tục uy hiếp Hoàng Thiên, hôm nay hắn phải rút cạn kiệt
Hoàng Thiên mới được.
Cầm theo bảy trăm triệu VNĐ đó, Hoàng Thiên đi theo Tần Thiên Hổ đảm người đó ra khỏi ngân hàng.
Trở lại xe lần nữa, chân Hoàng Thiên đã dần dần hồi phục được một chút, anh cảm thấy vận động của mình không còn quá vất vả nữa, đối phó với đám Tần Thiên Hổ bọn này vẫn là rất có chắc chắn.
"Bây giờ có thể nói được rồi chứ? Là ai trả bảy trăm triệu VNĐ đó cho tụi bây để giết tao hả?"
Hoàng Thiên hỏi Tần Thiên Hổ.
Tần Thiên Hổ cười nói: "Ngài Thiên, tôi bây giờ còn chưa thể nói cho ngài nghe được."
"Muốn nói lời không giữ lời à?"
Hoàng Thiên trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tần Thiên Hồ.
"Mày nói xem mày giàu có như vậy. Có thể dễ dàng mà rút ra bảy trăm triệu VNĐ như vậy. Tại sao lại không nghĩ tới việc rút thêm ba trăm vạn để thành năm trăm vạn chẵn cho tụi tao nhỉ?"
Tân Thiên Hổ bộ mặt đầy vẻ tham lam, quan sát phản ứng của Hoàng Thiên.
Theo trực giác, hắn ta cảm thấy rằng Hoàng Thiên sẽ không cảm thấy quá tiếc ruột khi lấy ra thêm ba trăm vạn cho hắn ta.
Hoàng Thiên quả thật không cảm thấy tiếc ruột, nhưng lúc này Hoàng Thiên hoàn toàn cảm thấy phiền phức rồi.
"Nếu mày chịu sớm nói muốn năm trăm vạn thì tao đã có thể cho mày rồi, nhưng bây giờ tao không còn đủ kiên nhẫn để chơi với mày nữa. Nói, là ai ra lệnh cho mày hả?"
Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi Tần Thiên Hổ, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay bất cứ lúc nào rồi.
Sắc mặt Tần Thiên Hổ hoàn toàn đen xuống, trừng mắt nhìn chằm chằm anh nói: "Con mẹ nó, cho mặt mũi mà không muốn nhận phải không hả? Đưa thêm ba trăm vạn đây thì tao thả mày đi! Nếu không, cả nhà mày đừng hòng sống qua đêm nay!"
Nhìn thấy tên này lại lần nữa lấy người nhà ra uy hiếp anh, Hoàng Thiên đã hoàn toàn tức giận rồi.
Vốn đã không muốn chắp nhặt với loại rác rưởi này. Nhưng hiện tại, Tần Thiên
Hố thật sự đã tìm đến chỗ chết rồi.
Bum!
Hoàng Thiên đột nhiên tung ra một cú đấm thẳng vào sống mũi của Tần
Thiên Hổ.
"Ayyy yooo!"
Tần Thiên Hổ hét lên một tiếng kỳ quái. Xương mũi gãy ngay lập tức, máu mũi
chảy ròng ròng.