"Ngài Thiên, đừng phí lời với hắn ta nữa"
Lã Việt không kịp chờ đợi để xử lý bọn Tần Thiên Hổ này rồi, lúc này anh nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng không còn hứng thú để nói nhảm với Tần Thiên Hổ nữa rồi, anh vẫy vẫy tay ra lệnh cho bọn Lã Việt
"Đánh cho đến khi mẹ hắn ta cũng không nhận ra được hắn ta."
Hoàng Thiên nói với Lã Việt.
Ngay sau đó. Lã Việt đem theo thuộc hạ của mình bắt đầu động tay, Tần Thiên Hổ cùng bốn tên thuộc hạ bị đánh cho lăn lộn dưới đất, răng rơi khắp mặt đất.
Và lúc này Đường Vạn Hải cùng với Đường Doãn Hạo cũng đã tỉnh lại rồi.
Nhạc My đó cũng đã tỉnh dậy, cả ba người họ ngây ngốc mặt ra mà nhìn Hoàng Thiên, họ đang ở trong khu rừng âm u, tự hỏi không biết liệu Hoàng Thiên có đem họ giết chết ở đây không.
Hoàng Thiên nhìn ba người này, Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo xác định nửa đời sau đều phải ngồi xe lăn rồi, còn về phần Nhạc My đó dù sao thì cô ta cũng là phụ nữ nên Hoàng Thiên cũng không xuống tay tàn nhẫn với cô ta.
"Hãy nhớ lấy bài học ngày hôm nay, sau này tụi bây mà còn dám đến thành phố Bắc Ninh nữa, tụi bây một người cũng đừng hòng mà sống sót"
Hoàng Thiên cảnh cáo Đường Vạn Hải và những người khác, sau đó nhìn bọn người Lã Việt.
"Chúng ta đi thôi"
Hoàng Thiên nói.
Lã Việt và những người khác theo sau Hoàng Thiên rời khỏi khu rừng và trở về thành phố Bắc Ninh.
Sau khi Hoàng Thiên và bọn họ rời đi, Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo ôm nhau mà khóc lóc thảm thiết.
Hai chú cháu này cũng coi như là vừa cùng nhau vượt qua một kiếp nạn, bây giờ xót xa đau thương đến cùng cực.
Cả hai chân bọn họ đều vô dụng cả rồi, bệnh viện dù có tốt đến đâu thì cũng không thể chữa trị được nữa. Xương đã nát vụn cả ra, sau này cũng không tài nào
đứng dậy được nữa.
Đây là điều đáng đau thương nhất đối với bọn họ, đương nhiên rồi, lúc này bọn họ đều hận Hoàng Thiên đến tận xương tủy.
"Chú ơi...... Phải làm sao bây giờ, chúng ta từ nay về sau phải ngồi xe lăn cả đời rồi......."
Đường Doãn Hạo khóc với Đường Vạn Hải.
Đường Vạn Hải cũng suy sụp rồi, ông ta tuy là có tiền có quyền nhưng nay chân lại bị phế rồi. Thật là sống không bằng chết..
"Hoàng Thiên cái tên khốn nạn này, tạo sẽ khiến hắn phải trả cái giá thật đắt!"
Đường Vạn Hải một bên khóc lóc một bên hét lên một cách cay độc.
"Họ Đường kia, mày con mẹ nó hại chết tạo, nếu không phải tại mày tìm tạo để đối phó với Hoàng Thiên thì tao có thể rơi vào bước đường cùng này hay sao hả?"
Lúc này Tân Thiên Hổ đứng lên, miệng bị đánh đầy máu chỉ còn sót lại hai cái răng, Tần Thiên Hổ gần như sắp phát điên đến nơi.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy hung hăng của Tần Thiên Hổ bước tới, Đường Vạn Hải giật mình đầy hoảng hốt.
"Mày, mày định làm gì hả?"
Đường Vạn Hải nhìn chằm chằm Tần Thiên Hổ mà hỏi.
"Làm gì à? Ông nội tao đây muốn địt chết mày!"
Tần Thiên Hổ mở miệng chửi bới và đá vào đầu Đường Vạn Hải.
Cả bốn tên thuộc hạ của hắn cũng đều bước tới, vừa rồi bị bọn Lã Việt đánh cho chết đi sống lại, hiện tại bọn họ nhất định phải trút được cái cục tức này ra.
Không nghi ngờ gì nữa, hai chú cháu nhà họ Đường kia là công cụ tốt nhất để bọn họ giải phóng cơn tức này.
Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo thảm hại vô cùng, bị đám người Tần Thiên Hổ đạp đến mức chết đi sống lại, đầu bị đập sưng lên chẳng khác nào cái đầu lợn.
Tần Thiên Hổ và bốn tên thuộc hạ trút giận xong mới chịu rời khỏi khu rừng đó và đi về hướng thành phố Bắc Ninh để tìm xe của mình.
Về phần báo thù, bọn họ tuyệt đối không dám báo thù, Tần Thiên Hổ biết rất rõ thực lực của Hoàng Thiên lợi hại như thế nào.
Tuy nhiên, Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo lại không nghĩ như vậy, sau khi bị Tần Thiên Hổ và những người khác đập cho một trận xong, hai chú cháu nhà họ Đường gần như đã phát điên lên.
"Chú ơi, chúng ta phải làm sao đây hả?"
Đường Doãn Hạo đau đến mức không còn muốn sống nữa, hỏi Đường Vạn Hải.
Đường Vạn Hải nghiến răng, lấy điện thoại di động ra, gọi cho cha mình.
Sau cuộc gọi, hai mắt Đường Vạn Hải hiện lên tia dữ tợn, ông ta nói với Đường Doãn Hạo: "Cháu đừng lo nữa, Hoàng Thiên tên đó đừng hòng sống tiếp nữa. Trước khi bình minh, người được ông nội cháu phải tới sẽ đến đây ngay..........."
"Ông nội con phải người nào tới rồi?"
Đường Doãn Hạo vẻ mặt khổ não trông đợi, phiền muộn mà hỏi một câu.
Đường Vạn Hải cũng không giấu diếm hắn, nói: "Người giúp chúng ta đối phó với Hoàng Thiên, Doãn Hạo, phấn chấn lên đi, không đem Hoàng Thiên biến thành sống không bằng chết, thì ta không gọi là Đường Vạn Hải nữa!"
Vừa nghe xong lời này, Đường Doãn Hạo cũng hăng hái trở lại. Vừa nghĩ tới bản thân nửa đời sau đều phải làm người tàn phế, hắn ta chỉ hận Hoàng Thiên hận tới nghiến răng.
Nhìn hay chú cháu này như là phát điên vậy, Nhạc My nói: "Đường Doãn Hạo, em muốn chúng ta vẫn là chia tay đi, em không muốn đi theo anh để lại phải hoảng hốt lo sợ nữa."
"Gì cơ? Nhạc My, em con mẹ nó vừa nói cái gì cơ chứ? Có phải là bây giờ anh tàn phế rồi, em liền muốn thay lòng?"