Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn bà bị dọa đến không biết phải làm sao, căng thẳng nói với Hoàng Thiên: “Đừng đánh tôi đừng đánh tôi, đều tại Ngưu Thiên Tử dụ dỗ tôi, thực ra tôi cũng không muốn chống đối các người” 

“Bây giờ nói những lời này còn có ích gì? Bà thành thật một tí cho tôi. Lát nữa 

tôi sẽ tính sổ với bà” 

Hoàng Thiên quát lên. 

Người đàn bà bị dọa tới liên tục gật đầu, bà ta biết chính mình đã chuốc phải tai họa, rơi vào tay người ta, e rằng lần này xong rồi. 

Hoàng Thiên đi qua đó, đến trước mặt Ngưu Thiên Tử. 

Con dao trên tay Ngưu Thiên Tứ không còn nữa. Anh ta ngã ở đó, hoảng sợ nhìn Hoàng Thiên. 

Lúc nãy anh ta đối xử quá đáng như vậy với Hoàng Thiên, bây giờ cuối cùng cũng sợ rồi. 

“Thằng nhóc cậu có gì muốn nói nữa không?” 

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Ngưu Thiên Tứ, hỏi anh ta. 

“Ngài Chu, đều trách tôi nhất thời hồ đồ, tôi không nên.....” 

“Đừng nói nữa! Ngưu Thiên Tử, chuyện này là cậu tìm chết, đừng trách tôi độc ác” 

Hoàng Thiên vừa nói liền cầm một tảng đá lớn ở bên cạnh. 

Nhìn tư thế này, Ngưu Thiên Tứ bị dọa đến mặt vàng như đất. Giọng nói cũng run rẩy. 

“Đừng mà đừng mà, ngài Chu, anh không thể tàn nhẫn như vậy, anh muốn làm gì?” 

Ngưu Thiên Tứ không ngừng xua tay cầu xin tha thứ, thực sự sợ tảng đá của Hoàng Thiên đập xuống. 

“Làm gì? Đập nát cái đầu chó của cậu” 

Hoàng Thiên nói, anh rất muốn đập vào cái đầu của Ngưu Thiên Tử. 

Lúc này anh đã rất nóng nảy, không để ý nhiều như vậy. 

Ngưu Thiên Tử bị dọa đến không ngừng xin tha, anh ta thực sự đã bị dọa đến tè dầm. 

“Người anh em này, xin đừng làm tổn thương cậu ấy.” 

Vào lúc này, một giọng nói già nua vang lên. 

Hoàng Thiên không đập xuống, anh quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một ông già khoảng sáu bảy mươi tuổi đang ở ngoài hàng rào, nhìn về hướng này. 

Đây là hàng xóm của Ngưu Thiên Tử, Hoàng Thiên nghĩ hẳn là tiếng động vừa rồi quá lớn, khiến cho ông lão này ra ngoài. 

“Ông lão, ông có biết Ngưu Thiên Tứ đã làm gì không? Ông kêu ta tha cho hắn?” 

Hoàng Thiên hỏi ông lão. 

Ông lão cười nhẹ, sau đó từ trên tường nhảy qua, xương cốt vẫn còn khá dẻo. 

“Chàng trai trẻ, Ngưu Thiên Tử là cháu trai của tôi, tôi cũng họ Ngưu, mọi người trong làng đều gọi tôi là bác Ngưu”. 

Bác Ngưu điềm nhiên cười, đi đến trước mặt Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên nhìn ông, bác Ngưu này có nhìn có vẻ tốt bụng lương thiện, thoạt nhìn cũng không phải người xấu. 

So với Ngưu Thiên Tử, bác Ngưu này mạnh mẽ hơn nhiều. 

Ấn tượng đầu tiên của con người rất quan trọng, Hoàng Thiên có ấn tượng khá tốt về bác Ngưu này. 

Thấy Hoàng Thiên không lên tiếng, bác Ngưu thở dài, sau đó nói với Ngưu Thiên Tử đang trên mặt đất: “Đồ khốn kiếp. Có phải lại làm chuyện ác rồi không? Một ngày con không làm chuyện xấu, con cảm thấy ngứa ngáy khắp người đúng không?” 

“Bác, cháu...” 

Ngưu Thiên Tứ muốn giải thích, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của bác mình, nên anh ta kìm lại lời nói tiếp theo. 

Bác Ngưu không mắng Ngưu Thiên Tử nữa. Thay vào đó, ông ta nhìn Hoàng Thiên một hồi, cau mày nói: “Chàng trai trẻ, độc Vụ mà cậu trúng phải rất nguy kịch đó”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK