Đường Quốc Long vội vàng dừng bước, quay đầu nhìn Hoàng Thiên nói: “Cậu Thiên, làm sao vậy?”
“Còn bao xa nữa? Mấy sườn núi đất vàng phía trước là sao?” Hoàng Thiên hỏi Đường Quốc Long.
Đường Quốc Long đau khổ nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, tôi cũng không biết những sườn núi đất vàng này hình thành như thế nào, là sư phụ tôi chỉ đường vậy nên tôi đi như vậy, chứ trước giờ tôi cũng chưa từng đến đây”.
Hoàng Thiên không để ý đến Đường Quốc Long nữa, đi đến Đông Lão Tà hỏi: “Ông nhốt Phan Thanh Linh ở đây?”
“Cậu Thiên, cậu không cần hỏi nhiều, sắp tới chỗ của Phan Thanh Linh rồi, các người đi cứ theo tôi đi.”
Bộ dạng Đông Lão Tà yếu ớt, dùng giọng điệu thương lượng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không tiếp tục hỏi nữa, nhưng mà anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu như Đông Lão Tà dám giở trò gì, anh sẽ lập tức kết liễu lão quái vật này.
Về phần Đường Quốc Long cũng đừng nghĩ sống sót, Hoàng Thiên sẽ tận diệt hết cả hai thầy trò này, tuyệt đối không để bọn họ tiếp tục gây tai họa cho người khác.
Không ai nói thêm câu nào, Đường Quốc Long Công Đông Lão Tà đi lên sườn dốc đất vàng.
đây chỉ toàn là cáy, không có một ngọn cỏ, không có phong cảnh đẹp đẽ như ốc đảo phía sau lưng.
Liên tục đi qua vài sườn núi, lúc này cái trán của Đường Quốc Long đã chảy đầy mồ hôi, thể lực của ông ta sắp kiệt quệ rồi.
“Sư phụ, còn bao xa nữa?” Đường Quốc Long hỏi Đông Lão Tà ở trên lưng. “Kiên trì một đoạn nữa, phía trước sắp đến rồi” Đông Lão Tà nói với Đường Quốc Long.
Đường Quốc Long cắn răng kiên trì, lại vượt qua một sườn núi đất vàng, cuối cùng Đông Lão Tà cũng bảo ông ta dừng lại.
"Sư phụ, tới rồi sao?”
Đường Quốc Long hỏi. “Đến rồi, thả sư phụ xuống”
Đông Lão Tà VỖ VỖ lên lưng Đường Quốc Long, ra hiệu Đường Quốc Long thả ông ta xuống.
Đường Quốc Long ngồi xổm xuống, đặt Đông Lão Tà xuống mặt đất.
Đông Lão Tà được thong thả lấy lại sức, hiện tại tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, đứng ở đó quay đầu lại nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thấy bọn họ dừng lại, trong lòng rất mong cờ, chẳng lẽ chỗ này chính là chỗ giam giữ Phan Thanh Linh sao?
Môi trường ở đây khắc nghiệt như vậy, chắc là mấy ngày nay Phan Thanh Linh ăn không ít khổ.
Hoàng Thiên nghĩ đến đâu thì rất đau lòng cho Phan Thanh Linh. “Cậu Thiên, đã đến rồi, Phan Thanh Linh đang ở chỗ này”.
Đôi mắt Đông Lão Tà ánh lên vẻ lạnh lùng, không còn sợ hãi Hoàng Thiên giống như lúc trước nữa.
Hoàng Thiên cũng nhìn ra sự thay đổi trong biểu hiện của Đông Lão Tà, nhưng mà những điều này đối với Hoàng Thiên không quan trong, anh chỉ quan tâm Phan Thanh Linh có thực sự ở đây hay không.
“Cô ấy ở đâu?”
Hoàng Thiên trừng mắt nhìn Đông Lão Tà, trong lòng rất hy vọng Đông Lão Tà không giở trò gì.
“Đi theo tôi.”
Đông Lão Tà lạnh lùng nói, sau đó đi vòng ra phía sau sườn núi.
Tất cả mọi người đều đi theo ông ta, ở phía sau sườn núi có một cái cửa hang đường kính chừng mét rưỡi.
Hoàng Thiên nhìn thấy vậy, trong lòng dấy lên hy vọng.
Chỗ này có cửa hàng, hơn nữa nhìn hình dạng tuyệt đối không phải do thiên nhiên hình thành, mà là do con người làm ra.
Điều này nói rõ là chỗ này có người ở, có khả năng Phan Thanh Linh thật sự ở đây.
Nghĩ đến đây, nhịp tim Hoàng Thiên đập nhanh hơn, anh có tìm được Phan Thanh Linh hay không đều phụ thuộc vào lần này.
“Cậu Thiên, mời vào, có gan thì theo tôi vào” Ánh mắt Đông Lão Tà khiêu khích chào hỏi Hoàng Thiên đi vào.
Trong lòng Hoàng Thiên tức giận, anh nhìn Đông Lão Tà, lão già này quá là đáng ghét, cái bộ dạng muốn ăn đòn này của ông ta khiến người ta thực sự kinh tởm.
“Chó già, có phải là tạo cho mày quá nhiều thể diện rồi không?”
Hoàng Thiên tức giận nói, đi đến gần Đông Lão Tà, thưởng cho ông ta hai cái tát.
Đông Lão Tà đã bị đánh cho chết lạnh, bây giờ bị Hoàng Thiên tát cho hai cái nữa, ông ta cũng không thèm để ý.
“Ha ha, mày cứ đánh đi, đã đánh đủ chưa?”
Vậy mà Đông Lão Tà lại nở nụ cười âm hiểm, nhìn Hoàng Thiên đầy tức giận.