Cuối cùng Hoàng Thiên cảnh báo Tân Cương, mặc dù anh cũng biết rằng loại cảnh báo này chẳng có tác dụng gì đối với loại người như Tân Cương.
Với tính cách của Tân Cương, chịu thiệt thòi lớn vậy, anh ta chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Những cảnh báo một cái còn hơn không, Hoàng Thiên cũng chỉ có thể cố gắng làm một việc cuối cùng này.
Trừ khi giết tên Tân Cương này, nhưng không đến mức bất đắc dĩ Hoàng Thiên cũng không muốn tùy tiện giết người.
Câu này đối với Tân Cương mà nói có thể coi như là nghe được lệnh đại xá, tên này kích động đến mức sắp khóc.
“Cậu Thiên, cám ơn anh đại ân đại đức, tôi chắc chắn sẽ không trả thù, chắc chắn sẽ không trả thù...”
Tân Cương chịu đựng cơn đau dữ dội, nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không tin chút nào, lời nói của loại người này, một chút cũng không đáng tin.
Còn về việc gia đình Kiều Quốc Cường có bị trả thù hay không, Hoàng Thiên cũng
không rõ, anh cũng rất lo lắng.
“Cút đi, nhớ kỹ lời mày nói hôm nay, nếu để cho tao biết mày dám trả thù, mày chờ mà đi gặp Diêm Vương đi”
Hoàng Thiên lớn tiếng nói.
Tân Cương liên tục gật đầu, để Hàn Dũng dẫn mấy đứa đàn em, nâng anh ta lên xe.
Chiếc xe lao đi vội vã, ở đây đã quay về vẻ yên tĩnh.
Gia đình Kiều Quốc Cường như gặp phải ác mộng, đến lúc này vẫn chưa trở lại bình thường.
“Cậu Thiên, lần này thật sự rất may mắn khi có anh, nếu không gia đình chúng tôi coi như hoàn toàn tiêu rồi”
Kiều Quốc Cường biết ơn nhìn Hoàng Thiên, hai chân mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng không ngờ ông ấy sẽ như vậy, nhanh chóng nâng đỡ ông ấy đứng dậy.
“Ông Cường, mau đứng dậy đi, không cần phải như vậy?
Hoàng Thiên nói.
“Không, cậu Thiên, anh là người cứu mạng của cả gia đình chúng tôi, là anh đã cứu tôi và Ngọc từ biên giới về, là anh đã giúp chúng tôi trừng trị Tân Cương, là anh...”
“Được rồi được rồi, ông Cường ông mà nói như vậy nữa, thì bây giờ tôi đi đây”
Hoàng Thiên thật sự nghe không được nữa, anh không thích làm việc lớn hảm công to, nên nghe không được những lời nịnh hót.
Thật ra Kiều Quốc Cường không phải nịnh hót Hoàng Thiên, chỉ là ông ấy quá biết ơn Hoàng Thiên, hận không thể dập đầu cho Hoàng Thiên một trăm cải.
Nếu Hoàng Thiên chỉ cứu mạng của ông ấy thì thôi, nhưng Hoàng Thiên cứu cả con gái của ông, cô con gái duy nhất, bây giờ Kiều Quốc Cường cảm động đến rơi nước mắt.
“Cậu Thiên, anh khoan rời đi, trước hết, gia đình chúng tôi phải đãi anh ăn bữa tối, bày tỏ lòng biết ơn. Hơn nữa, chúng tôi thực sự rất sợ Tân Cương trả thù. Nếu anh đi rồi, Tân Cương tới, vậy chúng tôi hoàn toàn tiêu rồi”.
Kiều Quốc Cường vừa lau nước mắt vừa nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong gật đầu, lời này coi như nói rõ ràng rồi, Kiều Quốc Cường này cũng là khá chân thật.
Vừa nghĩ đến Tân Cương có thể sẽ trả thù gia đình này, Hoàng Thiên liền cảm thấy đau đầu.
Anh cũng không thể bảo vệ gia đình này cả đời, Tân Cương muốn trả thù gia đình này quá dễ dàng rồi.
“Anh Thiên, anh khoan hãy đi được không? Để chúng tôi mời anh ăn một bữa cơm, nếu không cha tôi sẽ khóc to đấy”.
Lúc này Kiều Ngọc cũng đi tới, nắm chặt lấy cánh tay Hoàng Thiên, dịu dàng nói.