Bởi vì, dưới cái nhìn của cô ấy, lần này anh Thiên của cô ấy phát tài rồi.
Loại cây quý này rất là hiếm, nó chỉ được ghi chép trong sách thuốc cổ, chứ ngoài đời rất ít người nghe nói qua.
Cho dù từng nghe qua thì cũng chưa từng thấy qua, đến cả Đường Quốc Long lúc mang Phan Thanh Linh đến đây thăm quan cũng không biết mất cây Huyết Linh này lại có công hiệu làm đẹp dọa người như vậy.
Mà Phan Thanh Linh cũng không nói bí mật này cho Đường Quốc Long, sau khi cô nhìn Hoàng Thiên xong mới đem việc này nói cho anh.
“Thanh Linh, em cảm thấy có thể tiến hành làm thử sao?” Hoàng Thiên mỉm cười hỏi Phan Thanh Linh.
Thật ra với Hoàng Thiên mà nói, đây cũng không gọi là phát tài lớn, tiền của anh đã nhiều đến mức tiêu mấy đời cũng không hết rồi.
Nhưng mà thấy Phan Thanh Linh vui vẻ như vậy, Hoàng Thiên cũng không nỡ dội cho cô ấy một gáo nước lạnh, hơn nữa có ai mà lại chê tiền đâu, có thể kiếm được thêm nhiều tiền, Hoàng Thiên rất nguyện ý đi làm.
Phan Thanh Linh nghe xong thì cười, nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiện, tất nhiên là có thể tiến hành làm thử, không chỉ làm thử, hơn nữa lần này anh không nghĩ muốn. kiếm bộn tiền cũng không được, một khi loại sản phẩm làm đẹp này được tung ra thị trường, nó sẽ làm oanh động thị trường làm đẹp thế giới, đến lúc đó anh chỉ việc ngồi đợi tiền cuồn cuộn chảy vào thôi.”
Hoàng Thiên nghe xong cũng cười, nói: “Được, đến lúc đó anh Thiên sẽ không bạc đãi em”
Phan Thanh Linh có chút ngượng ngùng mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ 'Anh Thiên à, em không cần những cái kia”
Nhưng mà cô vẫn không có cách nào nói những lời trong lòng ra, đứng đối mặt với Hoàng Thiên, tâm trạng cô rất là phức tạp.
“Nhưng mà cây này lớn như thế, không thể vận chuyển về được, Thanh Linh, ở đây có cây Huyết Linh giống không?”
Hoàng Thiên hỏi Phan Thanh Linh.
Phan Thanh Linh gật đầu, dẫn Hoàng Thiên đến trước gốc một cây Huyết Linh thô nhất, chỉ vào mấy chục cây giống nhỏ bên cạnh cây, nói: “Anh Thiên, anh nhìn nè, đây chính là cây Huyết Ninh non, sau khi quả Huyết Linh rơi xuống đất sẽ mọc ra cây giống”
“Ừm, nói như vậy thì chỉ cần mang quả Huyết Linh về, giữ lại phần lõi của quả Huyết Linh thì có thể trồng được cây Huyết Linh?”
Hoàng Thiên hỏi.
“Vâng, nhưng làm như vậy thì rất lâu, phải chờ tận một, hai năm, anh Thiên, hay là chúng ta đào mấy cây giống này mang về thành phố Bắc Ninh đi”
Phan Thanh Linh đưa ra chủ ý cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cảm thấy ý kiến này rất khả thi, lúc này anh nhìn điện thoại, chỗ này hoàn toàn không có sóng tín hiệu, không thể gọi điện thoại được.
“Đi thời Thanh Linh, chúng ta trở về tìm dụng cụ”.
Hoàng Thiên vừa nói vừa dẫn Phan Thanh Linh rời khỏi khu rừng này, sau khi bạn họ đi xuyên qua rừng trúc thì gặp đám người Vũ Thanh.
“Cậu chủ, chúng ta trở về sao?” Lúc này Hoàng Thiên hỏi Hoàng Thiên. “Không, trước tiên đào cây giống đã” Hoàng Thiên nói.
“Đào cây giống?”
Vũ Thanh nghe xong thì sững sờ, nghĩ thầm cậu chủ thật hào hứng, chẳng lẽ đã nhìn thấy loại cây quý hiếm nào sao? Muốn đào trở về để trồng nó?
“Đúng vậy, trước tiên phải tìm vài dụng cụ đã”.
Hoàng Thiên nói, nghĩ đến chiếc xe đang dừng ở bên ngoài sa mạc, phải đi xuyên qua sa mạc mới đến chỗ chiếc xe được, trên xe có xẻng với dụng cụ đào đất.
Nhưng làm như vậy thì quá hành xác nhau, tốt nhất là cứ mượn dụng cụ ở đây. “Tôi đi hỏi mượn dụng cụ của mấy người phụ nữ ở đây” Vũ Thanh nói xong thì đi đến hỏi mấy người phụ nữ kia.
Hơn một trăm người phụ nữ vẫn còn đang ăn mừng thắng lợi, bọn họ không thể che giấu được tâm trạng kích động trong lòng, đang khoa chân múa tay nhảy nhót.
Trong nhà bọn họ đều có dụng cụ đào đất, được làm từ gỗ chẻ ra từ cây, miễn cưỡng xài được.
Nhưng mà có còn hơn không, sau khi Vũ Thanh mượn xong dụng cụ thì phân chia cho đám Lâm Nhất Sơn, anh ta cũng cầm một cái.
Hoàng Thiên vốn định tự mình đào, nhưng mà Vũ Thanh không cho anh dụng cụ, cả đám người đi theo Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh đến chỗ cây Huyết Linh.