Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thiên lúc này mới nhìn Thành Hổ lạnh lùng hỏi. 

Thành Hổ sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười: "Đúng vậy, anh cũng thật biết đoán" 

"Đặng Đại Trung là làm việc cho tôi, cậu có biết hay không hả?" 

Hoàng Thiên nói xong liền đứng thẳng người dậy. 

"Tôi con mẹ nó quan tâm ông ta làm việc cho ai! Tôi chỉ biết tôi làm việc cho cậu Bảo Lượng! Có phải không hả cậu chủ Bảo Lượng?" 

Thành Hổ rất lấy lòng Trần Bảo Lượng hỏi lại anh ta. 

"Nói hay lắm! Đừng nói nhảm với tụi nó nữa, giết chết tụi nó ngay!" 

Lời nói của Trần Bảo Lượng đều lộ cả gió ra bên ngoài rồi, hai chiếc răng cửa bị mất đi cũng thật là khó xử. 

"Nghe thấy rồi phải không người đứng đầu nhà họ Hoàng, đắc tội với cậu chủ Lượng của chúng tôi, xem như anh thật sự xui xẻo." 

Thành Hổ ngạo mạn cười chế nhạo, rồi đi về phía Hoàng Thiên. 

Gà ta thực sự không dám giết Hoàng Thiên, nhưng đâm Hoàng Thiên vài nhất thì gã ta vẫn là có cái gan đó. 

Vả lại nếu gã ta làm như vậy thì cũng xem như là đã có sự giao phó cho cậu Lượng rồi. 

Nhưng Thành Hổ không ngờ rằng ngay khi vừa đến gần Hoàng Thiên, thì đã bị Hoàng Thiên nắm chặt tay và vặn ngược cánh tay gã ta về phía sau. 

"A!!!" 

Thành Hổ hét lên vì đau đớn, cánh tay kêu cót két và suýt chút nữa thì đã bị vặn gãy. 

Cạch một tiếng, con dao trên tay của Thành Hổ cũng theo đó mà rơi xuống đất.

"Mày đối xử với Đặng Đại Trung như thế nào, hôm nay tao cũng sẽ đối xử như thế với mày, công bằng và hợp đạo lý" 

Hoàng Thiên vặn cánh tay của Thành Hổ, bình tĩnh nói. 

"Mày dám! Hoàng Thiên, mày đừng cho rằng mày là người đứng đầu nhà họ Hoàng thì cách lắm. Ở Hà Nội này người có thể xử đẹp mày không nằm trong số ít đâu!" 

Thành Hổ hung hăng trợn tròn mắt, sau đó quay đầu quát Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên cũng không nói nhảm nhiều với gã ta. Nếu đã dám đem lời nói nói ra rồi thì phải nói được làm được. 

Nắm chặt lấy tóc của Thành Hổ, Hoàng Thiên đem đầu của Thành Hổ đập về phía góc bàn. 

Kha chaaa. 

"AAA!" 

Thành Hổ hét một tiếng đầy thảm hại, mắt phải của Thành Hổ đập thẳng vào ngay góc bàn, xương mắt của gã ta cũng bị gãy cả xương rồi. 

Xương gãy đã xuyên qua mắt đâm thẳng vào trong mắt của Thành Hổ làm cho gã ta mù ngay lập tức, tên này sau này sẽ thành hổ một mắt rồi. 

Loại đau đớn dữ dội này không phải người bình thường có thể chịu đựng được, mặc dù Thành Hổ được xem là da dày thịt chắc. Nhưng gã ta cũng không thể nào chịu đựng nổi nỗi đau đớn này. 

Tiếng la hét vang vọng khắp nhà hàng, tiếng la hét thật sự quá là dọa người. 

"Còn một cái chân nữa, mày cũng phải trả lại cho người ta." 

Hoàng Thiên giống hệt như đang đòi lại gia sản với Thành Hổ vậy, nhắm vào chân trái của Thành Hổ mà đạp. 

Kha chaaa! 

"Auuu auuu......." 

Thành Hổ không thể nhịn được nữa. Sau khi chân trái bị đạp gãy xong, tên này cắm đầu ngã ngay xuống đất, bất tỉnh nhân sự. 

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người có mặt đều vô cùng kinh hoàng. 

Chủ quán và nhân viên phục vụ không còn dám nhìn tiếp nữa, thực khách cũng không ai dám nhìn tiếp nữa, mọi người đều không tự chủ được mà lấy tay che mắt lại. 

Những thuộc hạ mà Thành Hổ đưa tới đều nhìn đến phát khờ đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích, từng người từng người một đều tim đập loạn xạ. 

Bọn họ tuy rằng đều là những người dũng mãnh và tàn nhẫn. Nhưng ngay lúc này, bọn họ đều phải sợ hãi trước thủ đoạn lôi đình của Hoàng Thiên. 

Đó là Anh Hổ, thế mà lại bị Hoàng Thiên một hai nhát đánh thành một tên tàn phế. 

Trần Bảo Lượng cũng ngừng la hét, anh ta ngây người nhìn Hoàng Thiên, hồi lâu cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK