Ánh mắt Hoàng Thiên lóe lên vẻ lạnh lẽo, anh không nói gì mà bước ra khỏi chỗ khuất.
Anh nhìn về phía xe thương vụ ngoại trừ Fini và mấy cấp dưới của Hạ Khôn còn có một khuôn mặt xa lạ.
Đó là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, trái lại ăn mặc rất bình thường, chẳng qua là trên mặt chàng trai nở nụ cười âm u lạnh lẽo, dáng vẻ như muốn ăn đòn.
"Anh chính là Hoàng Thiên sao?"
Chàng trai vừa nhìn thấy Hoàng Thiên thì rất không khách sáo nói một câu.
"Làm càn, lại dám gọi thẳng tên cậu chủ của chúng tôi như vậy sao?"
Hạ Khôn tức giận nói với chàng trai.
"Mẹ kiếp, con mẹ nó đừng có sĩ diện, cậu chủ của các người thì giỏi lắm sao?"
Chàng trai mắng, khóe miệng gần như hếch lên trời.
Hoàng Thiên thấy chàng trai như vậy thì anh cũng không hề tức giận, trái lại chàng trai này xuất hiện làm cho Hoàng Thiên yên tâm hơn rất nhiều.
Người này khẳng định là một đám với Cao Thương Mặc, nếu không cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh đi đưa thư.
Nếu chàng trai này đã ở đây thì không lo không gặp được Cao Thương Mặc.
Có suy nghĩ như vậy, Hoàng Thiên cũng không có nổi giận với tên này, dù sao Hoàng Thiên cũng sẽ không quan tâm đến loại rác rưởi này.
Sao vậy, không dám nói nữa hả?
"Hehe, họ Hoàng kia, mày đừng kiêu ngạo, tạo không quan tâm mày có thân phận gì, mày nên biết dù mày là người có địa vị như thế nào khi đến chỗ của bọn tao cũng phải biết khiêm tốn, dù sao rồng mạnh đến đâu cũng không đè nổi rắn đốc một phương, mày hiểu chưa?".
Chàng trai trẻ càng đắc ý, thấy Hoàng Thiên không lên tiếng còn tưởng Hoàng Thiên sợ mình.
"Cái con mẹ mày có muốn sống nữa không? Còn dám nói chuyện với cậu Thiên của bọn ta như thế này, thiết nghĩ mày cũng chán sống rồi!"
Hạ Khôn trong nháy mắt tức giận, ông ấy vô cùng tôn kính Hoàng Thiên, người nào dám hỗn láo với Hoàng Thiên như vậy, ông ấy đều không thể tiếp nhận được.
Vung một nắm đấm lên, Hạ Khôn đánh thẳng vào mặt chàng trai trẻ đó.
Chàng trai trẻ cũng không phải dạng vừa, động tác khá nhanh nhẹn, lách người sang trái tránh được cú đấm của Hạ Khôn.
Hạ Khôn đầm một cú hụt nên không giữ nổi thăng bằng của cơ thể, loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Binh binh! Chàng trai trẻ ra tay cũng rất hung tợn, trong lúc thân thể Hạ Khôn không giữ được thăng bằng, liền đánh hai đấm vào chính diện Hạ Khôn.
Hạ Khôn là một người bình thường, thực lực quá kém, đánh với chàng trai trẻ này chẳng khác nào tự tìm mình chuốc khổ vào thân.
Hai đầm khiến Hạ Khôn choáng váng, Hạ Khôn hai mắt đen lại, trong chốc lát liền tạm thời mất đi ý thức.
“Mẹ kiếp người còn dám ra tay với tao?
Ông đây hôm nay sẽ giết con mẹ nó mày luôn!"
Chàng trai trẻ mắng mỏ, rút dao găm đâm vào ngực Hạ Khôn.
Không ai nghĩ lại xảy ra chuyện như thế này, nếu không vừa ý chàng trai trẻ bèn giết người, tên này thực sự rất nhẫn tâm.
Mấy người của Hạ Khôn muốn cứu ông ấy, nhưng đã quá muộn, bọn họ còn cách Hạ Khôn mấy mét, không ai có thể xông tới nhanh như vậy.
ông cụ Ngưu nhắm mắt không dám nhìn nữa.
Tại thời điểm mấu chốt này, Hoàng Thiên đã ra tay.
Chỉ thấy bóng dáng anh như một tia chớp xét qua, đã đến ngay phía sau của Hạ Khôn, nắm lấy cánh tay của ông ấy, thô bạo kéo sang một bên.
Một mũi dao đâm vào không trung, quẹt ngang cánh tay của Hạ Khôn, nếu không phải động tác của Hoàng Thiên đủ nhanh, Hạ Khôn đã bị đâm vào tim rồi.
Thanh niên đâm vào không trung sửng sốt, không ngờ Hoàng Thiên lại nhanh như vậy, giống một luồng gió thổi tới trước mắt gã cách đó mấy thước rồi vụt đi
"Được rồi họ Hoàng kia, mày cũng có nghề lắm"
Chàng trai trẻ cầm con dao trên tay lạnh lùng nói với Hoàng Thiên.
Nhìn chàng trai trẻ này nhảy nhót như vậy, Hoàng Thiên cũng có chút phiền.
"May ngông cuồng cái đéo gì chứ? Thật sự nghĩ rằng mình giỏi lắm hả?"
Hoàng Thiên nói không nên lời, đã tiến gần đến trước mặt chàng trai trẻ này.
Chàng trai trẻ không khách sáo chút nào, lấy dao nhấm thẳng vào tim Hoàng Thiên mà đâm tới, chiều nào cũng muốn dồn đối thủ vào con đường chết.
Hoàng Thiên không khỏi tức giận, cái tên cặn bã này, ra tay cũng quá tàn nhẫn,
Từ trước đến nay Hoàng Thiên đối với thể loại lưu manh tàn độc, không hề nương tay bao giờ, bởi vì loại người như này chỉ gây hại cho xã hội.
Phạch! Hoàng Thiên chụp lấy cổ tay chàng trai trẻ và đồng thời nhấc chân lên đá thẳng vào bụng của chàng trai trẻ.
"Ôi đau!"
Chàng trai trẻ mất cảnh giác bị Hoàng Thiên đạp vào bụng, ruột suýt đứt lìa.
Trong cơn đau dữ dội, chàng trai trẻ ôm bụng cúi xuống, không thể đứng thẳng được nữa.
Chát chát! Hoàng Thiên lại đá hai cái vào một chàng trai trẻ.
Bốp chát một tiếng, chàng trai trẻ ngã ngửa xuống đất, con dao găm cũng bị rút ra, trong giây lát, đầu óc gã choáng váng và mất đi ý thức tạm thời