Không cầu xin thì không sao, ông ta càng cầu xin thì Hoàng Thiên càng tức giận đập mạnh hơn, cả căn phòng như đang đốt pháo Tết, khiến Đường Vạn Hải vô cùng choáng.
Đường Doãn Hạo đang nằm cùng giường với Đường Vạn Hải cũng sợ đến mức chỉ biết đơ ra nhìn mọi chuyện đang diễn ra, tên này cũng sắp ngã quỵ rồi.
Hoàng Thiên lại bắt đầu dạy dỗ đứa nhỏ Đường Doãn Hạo này, sau mười mấy lần thì mắt của Đường Doãn Hạo đã bị lác sang một bên.
Nhìn thấy chú cháu hai tên họ Đường này chỉ còn chút hơi thở cuối, Hoàng Thiên mới dừng tay lại.
Hai tên ông ba Ninh và tên Hổ béo nhìn thấy như vậy cũng suýt ngã trên mặt đất vì sợ hãi.
Đến lúc này bọn họ mới nhận ra, lần này đến thành phố Bắc Ninh, bọn họ đã gây ra thảm họa.
Bọn họ cứ tưởng rằng đi theo nhà họ Đường thì mọi chuyện sẽ đều ổn thỏa, chính là đến để khoe khoang ra oai.
Nhưng bọn họ nào có biết, thành phố Bắc Ninh này không dễ để bưng bít, có thể giữ được cái mạng này hay không còn chưa nói trước được.
Trong lòng ông ba Ninh và tên Hổ béo thấp thỏm không yên, bọn họ đều đang thầm chửi rủa nhà họ Đường, nếu không có hai người này ra vẻ thì chuyện này đã ổn rồi, đúng là chọc vào tổ ong bò vẽ.
Trần Khang và bạn gái của anh ta cũng được tận mắt chứng kiến, bọn họ đã từng được chứng kiến đánh nhau, nhưng cũng chưa từng thấy ai đánh như Hoàng Thiên, đế giày gần như đã bị đập tan nát, ai chịu đựng nổi chứ? Muốn chạy, lại càng không dám, lúc này Trần Khang thật sự rất hoang mang.
+
Nhưng lúc này, ánh mắt Hoàng Thiên đã ngắm vào người Trần Khang.
Khiến Trần Khang nhìn thấy rùng mình và suýt ngã. “Anh Thiên, chuyện này chỉ là hiểu nhầm thôi, giữa chúng ta không có hận thù gì cả, anh đừng...”
Bốp! Hoàng Thiên là người không ai dám động tới, một chiếc đế giày đã in trên mặt của Trần Khang.
"Aaa.."
Trần Khang vừa la hét vừa lấy tay che mặt, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi, nhưng lại không dám tỏ ra tức giận.
Anh ta cũng biết rằng ngang ngược với Hoàng Thiên chỉ có thể là tự hại chính mình thôi.
“Chu, cậu Thiên, anh Thiên, anh tha cho tôi đi, tôi chỉ là phụ nữ thôi, tôi không biết gì cả”.
Người phụ nữ của Trần Khang sợ tới mức nói lắp bắp, nhìn Hoàng Thiên, sợ hãi rằng Hoàng Thiên sẽ đánh cô ta.
Nếu chạm vào cô ta, sẽ bị rách da toác thịt, như vậy mặt cô ta sẽ bị biến dạng.
Mặc dù Hoàng Thiên đang rất tức giận, nhưng anh không đánh người phụ nữ này. Dù sao anh cũng không đến mức như vậy, không muốn ra tay với phụ nữ.
“Hai người công Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo đi theo tôi” Hoàng Thiên chỉ vào ông ba Ninh và tên Hổ béo. “Vâng thưa cậu Thiên”
Tên Hổ béo này cũng rất biết chuyện, lớn tiếng vâng lời, sau đó cõng Đường Vạn Hải cũng khá nặng trên lưng.
Tuổi tác của ông ba Ninh cũng không còn trẻ nữa, nhưng cũng tên Đường Doãn Hạo gầy gò này trên lưng cũng không có vấn đề gì, dù sao thì ông ba Ninh cũng là người đã từng luyện qua môn võ thuật.
“Trong vòng một tháng, hai người không được phép đi đâu, nếu dám bước ra khỏi trang viên này nửa bước, tôi sẽ đánh gãy chân hai người”
Hoàng Thiên chỉ vào Trần Khang và cô bạn gái của anh ta rồi nói.
Đây cũng là nơi Hoàng Thiên đã suy nghĩ rất kĩ càng, dù sao thì tên Trần Khang này cũng có liên quan đến Đường Quốc Long, để phòng khi không có tin tức gì của Đường Quốc Long thì Trần Khang cũng là một chút manh mối.
Vì sợ Trần Khang sẽ chạy mất, nên Hoàng Thiên phải nhắc nhở anh ta.
“Cậu Thiên cứ yên tâm, dù có đánh chết chúng tôi cũng không dám bước ra khỏi đây nửa bước, nửa năm tôi sẽ không ra khỏi nhà”
Trần Khang vội vàng cam đoan với Hoàng Thiên, anh ta sợ rằng Hoàng Thiên sẽ lại nổi giận.
Hoàng Thiên cũng không thèm để tâm xem tên này nói đúng hay sai, chỉ yêu
cầu ông ba Ninh và tên Hổ béo công Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo đi ra ngoài.
Để bốn tên này ngồi ở ghế phía sau, Hoàng Thiên để cho Vũ Thanh ngồi cạnh mình, sau đó anh lái xe rời khỏi trang viên này.
ông ba Ninh và tên Hổ béo không hề nghĩ nhiều về điều đó, bọn họ đã biết được sức mạnh thật sự của Hoàng Thiên, biết rằng ra tay với Hoàng Thiên chỉ như lấy trứng chọi đá mà thôi.
Hoàng Thiên lái xe tìm đến một nơi không có người, sau đó bắt bốn tên này xuống xe.