Chuyện này, Hoàng Thiên cũng không nói cho Lâm Ngọc An, anh yêu vợ anh rất nhiều nên không muốn vợ mình lo lắng hãi hùng.
Hơn nữa cho dù có nói với cô ấy thì cô ấy cũng không giúp được gì, vẫn là đợi
cứu được Trương Lan Phượng rồi nói sau.
Ra đến bên ngoài, Hoàng Thiên ngồi vào trong xe, một bên hút thuốc một bên
chờ Lã Việt.
Không bao lâu, Lã Việt mang người chạy tới.
Đi cùng Lã Việt còn có hai tên đại tướng là đàn em của Lã Việt, Hải Ba và Anh
Phó.
Lã Việt không mang theo nhiều người, cũng chỉ hai ba mươi người, như thế này đã là rất ít xuất hiện rồi.
Đây cũng là chỉ thị của Hoàng Thiên, bởi vì Hoàng Thiên không muốn làm ra
động tĩnh quá lớn, ít người tốt hơn.
"Anh Thiên, tôi đến rồi"
Lã Việt đến trước xe của Hoàng Thiên, cung kính nói.
Hoàng Thiên hạ cửa kính xe xuống, nhìn Lã Việt nghiêm túc nói: "Bây giờ anh có thể điều tra ra manh mối gì không?
Đoán chừng là người nào bắt cóc mẹ vợ tôi?"
Lã Việt lắc đầu, nói: "Anh Thiên, thời gian ngắn ngủi như vậy, tôi cũng không tra ra
được.
Nếu như cho tôi một đêm, tôi cam đoan sẽ tìm được mẹ vợ anh."
"Không được, đối phương không đợi lâu như vậy được, gây chuyện không tốt sẽ được giết con tin."
Hoàng Thiên trực tiếp phủ, chối bỏ ý nghĩ này của Lã Việt.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Lã Việt cũng rất là đau đầu, lúc này hỏi Hoàng Thiên.
"Bọn cướp yêu cầu mang gì đó để ở bãi tha ma, trước cử làm theo như hắn nói đi,
ít nhất mẹ vợ của tôi có thể an toàn một ít"
Hoàng Thiên nói ra.
"Anh Thiên, cái gì đó là gì?
Chẳng lẽ bắt cóc không phải đòi tiền?"
Lã Việt rất buồn bực, nghĩ thầm cái gì đó so với tiền còn muốn quan trọng hơn
the?
Đối phương lại không cần tiền, mà là muốn cái gì đó từ Anh Thiên.
"Là một ít sản phẩm mỹ dung, có hiệu quả thần kỳ, bọn cướp coi trọng thứ này"
Hoàng Thiên trầm giọng nói ra, đương nhiên, hắn cũng định liệu đến, bọn cướp không có đòi tiền, điều này nói rõ tham vọng và dã tâm của bọn cướp không nhỏ.
Một xu tiền không lấy lại muốn lấy hơn mười bình mỹ phẩm này.
Thế nhưng cho dù hơn mười bình mỹ phẩm này có thể bán giá cả cực cao, nhưng dù sao vẫn thật phiền toái, không bằng muốn mấy tỷ đơn giản mà thôi
Cho nên Hoàng Thiên phán đoán, có lẽ bọn cướp không chỉ là vì hơn mười bình mỹ phẩm, mà là muốn công thức điều chế và kỹ thuật sản phẩm mỹ dung! Công thức điều chế và kỹ thuật mới là một mỏ vàng, nó liên tục tạo ra tài sản kếch xù.
Trong lòng Hoàng Thiên có nắm chắc, cho nên anh không lo không thấy được bọn cướp. Anh cảm giác bọn cướp lựa chọn ở bãi tha ma, chính là đã có ý nghĩ giết người, nhưng ở trước khi giết người, nhất định sẽ ép hỏi cô thức cách điều chế và kỹ thuật.
Đã như vậyy, đêm nay có rất lớn xác suất có thể nhìn thấy bọn cướp.
Lúc này Lã Việt cũng không hỏi nhiều , anh mang theo đám đàn em đi cùng Hoàng đến trụ sở điều chế dược phẩm.
Đến trụ sở điều chế dược phẩm, Hoàng Thiên gặp được Phan Thanh Linh.
Lúc này Phan Thanh Linh vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm tiếp tục công việc.
Thấy cô ấy chuyên nghiệp như thế, trong lòng Hoàng Thiên rất là vui mừng, nhưng anh cảm thấy có lỗi với cô.
"Anh Thiên? Sao anh lại tới đây muộn như vậy?"
Phan Thanh Linh nhìn thấy Hoàng Thiên rất là kinh ngạc, cô đang chuyên tâm làm việc nên không nghĩ tới Hoàng Thiên tới đây muộn như vậy.