“Đúng vậy, cậu Thiên, ngài phải cẩn thận một chút đó nha, haha.”
Tên nhóc cười lạnh ha ha một trận, đã không còn nói chuyện thành thật tử tế như lúc trước nữa.
Hoàng Thiên cũng không muốn nói gì với tên này nữa, ở đây là chỗ của Cao Thương Mặc, tên này có chỗ dựa cho nên mới đắc ý như vậy.
“Quên trận đòn vừa rồi rồi sao?”
Hoàng Thiên hỏi tên nhóc.
“Ha ha, cậu Thiên, ngài đúng là rất lợi hại, có thể đánh tôi, nhưng ở nơi này thì cũng vô dụng thôi, đến đây rồi kể cả ngài có là Lý Tiểu Long cũng phải nằm xuống thôi”
Tên nhóc cười ha ha nói, nhìn Hoàng Thiên, giống như nhìn người sắp chết.
Hoàng Thiên làm sao có thể để tên này lộng hành được, ngay lập tức cho bên trái bên phải mỗi bên một bạt tai.
Tên nhóc không còn cười nữa, trong mắt tràn đầy sát khí, nói với Hoàng Thiên: “Mỗi lần anh đánh tôi tôi đều sẽ nhớ kỹ, anh cứ chờ đó?
“Bây giờ giết cậu luôn”
Hoàng Thiên quát, anh đã chuẩn bị để giết chết tên này.
“Dừng tay
Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên, lộ ra vẻ âm u tà khí, giọng làm cho người nghe tê cả da đầu.
Hoàng Thiên nghe tiếng liền nhìn lại, chỉ thấy một lão già hơn sáu mươi tuổi đi từ phía sau mấy cái cây cổ thụ ra.
Cả người mặc đường trang còn đội một chiếc nón cỏ, cách ăn mặc dở dở ương ương.
Ông lão này vừa cao vừa gầy, khuôn mặt dữ tợn hung ác, nhìn có vẻ cũng không phải là người tốt.
Lão già đứng đó cách xa Hoàng Thiên mười mấy mét.
“Sư phụ, thầy phải ra tay báo thù cho con, hắn đánh con!”
Tên nhóc chạy đến trước mặt lão già, quay đầu lại chỉ vào Hoàng Thiên.
Ông lão này chính là Cao Thương Mặc, chú của Cao Chí Viễn.
Ở ẩn trong núi sâu như thế này nhiều năm, Cao Thương Mặc đã dốc sức tu luyện ma đạo của ông ta, nhanh đố mức tẩu hỏa nhập ma.
Lặng lẽ nhìn Hoàng Thiên một chút, đôi mắt màu vàng của Cao Thương Mặc đảo một vòng, lóe lên một tia hung ác.
“Cậu chính là Hoàng Thiên sao?
Cao Chí Viễn cháu tôi bị cậu giết à?”
Cao Thương Mặc trầm giọng hỏi Hoàng Thiên.
“Đúng vậy.”
Hoàng Thiên cũng không giấu diếm gì, thẳng thắn thừa nhận.
“Hừ hừ, người con trả mà gan không nhỏ, tiếc mà mấy người các người đừng hòng có ai mơ mà có thể sống sót rời khỏi đây”
Cao Thương Mặc lạnh lùng nói khẽ, lúc nói chuyện vô cùng tự tin.
Hoàng Thiên không cảm giác Cao Thương Mặc đang khoác lác, bởi vì theo lời của lão bà Ngưu nói, tên Cao Thương Mặc này thật sự là người có bản lĩnh kỳ dị.
Không thể khinh địch, Hoàng Thiên ôm tâm lý chắc chắn, đương nhiên cũng không thể khinh thường Cao Thương Mặc.
Thấy Hoàng Thiên không nói lời nào, Cao Thương Mặc cũng rất nghi ngờ, ông ta nghĩ anh có vẻ trầm ổn già dặn hơn so với tuổi thật.
Là một người trẻ tuổi đã trải qua nhiều chuyện, không hề đơn giản.
Cao Thương Mặc thầm định nghĩa Hoàng Thiên ở trong lòng.
Nhìn Fini ở cân cạnh Hoàng Thiên một chút, trên mặt Cao Thương Mặc hiện ra một nụ cười bỉ ổi.
“Ha ha, họ Hoàng, cậu cũng thật biết ý, còn đưa đến cho lão già này một vị mỹ nữ như hoa như ngọc thế này nữa?
Vẫn là một cô gái nước ngoài, ha ha ha, chút nữa để cậu chết thoải mái một chút, bù cho việc lần này cậu rất hiểu chuyện
Cao Thương Mặc cười ha ha một tiếng, ngắm Fini từ trên xuống dưới, suýt nữa chảy cả nước miếng.
Đối với Cao Thương Mặc mà nói, dạng người đẹp ngoại quốc như Fini đúng là vô cùng có sức hút, phụ nữ như thế ông ta chưa từng được thử qua.
Hoàng Thiên thật sự tức giận, thấy lão già Cao Thương Mặc này háo sức như thế, biết chắc chắn Điềm Ny sẽ bị lão ta giở trò, chắc chắn không thể đủ may mắn mà thoát được.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên chỉ muốn làm thịt Cao Thương Mặc ngay lập tức, báo thù cho Điềm Ny.
“Lão già! Ông còn nói hươu nói vượn nữa tôi thiến ông!”
Fini tức đến nổ tung, bị Cao Thương Mặc làm cho buồn nôn đến mức phải hét lên.
“À, còn biết nói tiếng Việt Nam nữa?”
Tốt lắm tốt lắm, thế này lại càng có mùi vị, ha ha.”
Cao Thương Mặc hèn mọn nhìn chằm chằm Fini nói..