Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy tên Tôn Nhị Hổ này còn dám mắng mình, Hoàng Thiên liền đấm vào miệng Tôn Nhị Hổ. 

"Chà!" 

Tôn Nhị Hổ hét lên, suýt chút nữa ngất đi vì đau. 

Cú đấm này gần như đánh chết Tôn Nhị Hổ. 

Mấy tên đàn em lưu manh của hắn nhìn thấy vậy tất cả đều trở nên kinh hãi. Có hai tên xông lên trước muốn đọ sức với Hoàng Thiên nhưng đều bị Hoàng Thiên đá bay ra ngoài trong chốc lát. 

Bịch bịch. 

Hai tên côn đồ bay ra xa mấy mét, nằm lăn ra đất không dậy nổi. 

Những tên côn đồ còn lại nhìn thấy cảnh tượng này cũng không dám tiến lên tìm đến cái chết. Bọn họ phát hiện ra Hoàng Thiên có thực lực khá lớn. 

Cô gái Điềm Ni đã tận mắt nhìn thấy rõ ràng, cô ta vốn nghĩ rằng mọi chuyện hoàn toàn xong rồi nhưng lại không ngờ tới được Hoàng Thiên lại lợi hại đến như vậy, có thể dễ dàng xử lí hết bọn người Tôn Nhị Hổ, đơn giản giống như việc bổ một quả dưa cắt một bó rau vậy. 

Người phụ nữ họ Lữ cũng ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng lại, ngây người nhìn Hoàng Thiên. 

"Đại ca, đại ca, đừng đánh nữa, tôi phục, tôi phục rồi..." Tôn Nhị Hổ thật sự không chịu nổi nữa, vội vã xua tay với Hoàng Thiên, cầu xin Hoàng Thiên đừng đánh mình nữa. 

"Mày bảo tao không đánh thì tao cũng không đánh nữa, vậy tao chẳng phải sẽ rất mất mặt hay sao?" Hoàng Thiên cười khẩy nhìn Tôn Nhị Hổ.... 

Hoàng Thiên nhìn Tôn Nhị Hổ lúc này đã trở thành Tôn mèo mập, mặt thì sưng và không thể ưởng tượng nổi và chảy rất nhiều máu trông rất đáng sợ. 

"Mẹ nó, tên khốn dám tìm tới cái chết, còn dám đánh tao, mày sẽ không xong với Tôn Nhị Hổ tao đâu! Mày chết chắc rồi thằng oắt con, chết chắc rồi!" Tôn Nhị Hổ bị Hoàng Thiên đánh đến mức tức giận, to mồm chửi rủa Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên nhìn thấy vậy không khỏi cười lạnh một tiếng: "Xem ra tạo đánh vẫn còn nhẹ nhỉ?" 

"Chết tiệt, mày còn dám đảnh tao nữa, tạo sẽ để cho mày chết cũng không biết mình đã chết thế nào đâu!" Tôn Nhị Hổ hăm dọa Hoàng Thiên nói. 

Bịch bịch bịch! 

Hoàng Thiên kéo Tôn Nhị Hổ ra cửa, vén tóc rồi đập đầu hắn vào tường ba cái. 

Bich bich. 

Hoàng Thiên vừa buông tay tức thì Tôn Nhị Hổ ngã xuống đất hôn mê. 

Nhìn thấy đòn tấn công của Hoàng Thiên quá độc ác, mấy tên đàn em của Tôn Nhị Hổ đều sững sờ, choáng váng, không tên nào dám xông lên giúp đỡ. 

Những người này bắt nạt, ức hiếp người lương thiện thì không sao, nhưng khi đối mặt với một người lợi hại như Hoàng Thiên, bọn họ chẳng dám làm gì cả. 

"Bà Lữ, tại sao những tên cặn bã này lại đến làm phiền bà?" 

Hoàng Thiên lúc này nhìn gương mặt vẫn còn đang kinh hãi của gười phụ nữ họ Lữ hỏi. 

Người phụ nữ họ Lữ ngớ người ra, đến tận lúc này và ta vẫn chưa lấy lại được khẩu khí bình thường 

Cho đến khi bình tĩnh lại, người phụ nữ họ Lữ mới thở dài nói: "Chàng trai, tôi cũng không sợ cậu cười chê, tôi đã bị người này ức hiếp đến khổ thân rồi!" 

"Cứ nói ra đi, không sao đâu, tôi sẽ làm chủ cho bà" 

Hoàng Thiên bình tĩnh nói, người phụ nữ họ Lữ này vừa cứu anh một mạng, anh đương nhiên không thể khoanh tay làm ngơ, mà vô cùng nguyện ý giúp bà ta. 

Tên Tôn Nhị Hổ này, ở gần đầu cầu của thị trấn, hắn ta là tay chân của Cao Chí Viễn. Cao Chí Viễn đã ưng mắt với đứa con gái Điềm Ni của tôi, khi cầu hôn không thành hắn ta đã sai những tên côn đồ này đến quấy rối và ép con gái tôi lấy hắn ta" người phụ nữ họ Lữ vừa nói với Hoàng Thiên vừa lấy tay lau nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK