Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một loại dự cảm, đối với Hoàng Thiên mà nói, qua lại với Trương Lan Phượng đã lâu, đối với suy nghĩ của các mẹ tuổi này vẫn rất nắm chắc và chuẩn. 

Người khác không nhìn ra chút tâm địa gian xảo lúc này của Mai Trân, nhưng Hoàng Thiên lại thấy rất rõ, biết rằng trong lòng Mai Trân chắc chắn không có ý gì tốt. 

Thế nên Hoàng Thiên vì phòng ngừa, đã nhắn tin cho Tiêu Văn Hạ, bảo anh ta nhanh chóng đưa người đến. 

Mai Trân chỉ lo vui vẻ, cũng không chú ý đến động tác của Hoàng Thiên, mà Phan Thanh Linh bị mẹ cô gây rắc rối, cũng không chú ý Hoàng Thiên đang làm cái gì. 

“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn đưa con đi đâu?”. 

Phan Thanh Linh vẫn không yên tâm lắm, cô rõ ràng hơn ai hết, mẹ của mình là người như thế nào. 

Tìm được một đường, Mai Trân có thể chạy đến đêm, ai cũng không thể thay đổi ý của bà ta. 

Bây giờ trong lòng Mai Trân chính là muốn gả Phan Thanh Linh đến nhà họ Kim, Phan Thanh Linh vẫn rất rõ. 

Cô sợ nhất là Mai Trân đưa cô vào tay Kim Triết, thế nên không thể không hỏi nhiều một chút. 

“Ôi chao, mẹ có thể bán con đi được sao? Con bé này cũng thật là. Sao lại hỏi nhiều thể đi với mẹ là xong việc rồi” 

Mai Trân không kiên nhẫn nói, túm lấy Phan Thanh Linh muốn rời khỏi chỗ này. 

Lưu Nguyệt Hoa không chen lời, cô ta cũng biết chút chuyện phía sau, bởi vì Phan Thanh Linh rất dễ ở chung với cô ta, thế nên cũng đã tiết lộ không ít. 

“Bà vẫn nên nói cho con gái bà biết đi, nếu không, tôi cũng không yên tâm để bà đưa Thanh Linh đi” 

Lúc này Lưu Nguyệt Hoa không nhịn được mạnh mẽ nói với Mai Trân. 

Mai Trân nghe thể lập tức trợn mắt, nói với Lưu Nguyệt Hoa: “Liên quan cái mông gì đến cô? Cô cũng không biết ngại à? Chuyện giữa mẹ con chúng tôi, cũng không đến lượt cô quản”. 

“Thế nào là không liên quan đến chuyện của tôi? Tôi là bạn tốt của Thanh Linh, tôi quan tâm cô ấy cũng là chuyện rất bình thường.” 

Lưu Nguyệt Hoa không yêu thế chút nào nói với Mai Trân. 

Mai Trân rất chán ghét trừng Lưu Nguyệt Hoa một cái, lúc này cũng không đấu võ mồm với Lưu Nguyệt Hoa nữa, bà ta chỉ muốn nhanh chóng đưa Phan Thanh 

Linh rời khỏi đây. 

Dẫu sao thì Hoàng Thiên cũng là người đàn ông đã kết hôn, có tiền có quyền hơn nữa cũng vô dụng, thế nên Mai Trân hoàn toàn không suy xét đến Hoàng Thiên, càng không thể dễ dàng để Phan Thanh Linh ở chỗ Hoàng Thiên. 

Tay Phan Thanh Linh bị Mai Trân nắm đến đỏ, đau đến rớt mồ hôi. “Mẹ, mẹ thả con ra. Tự con đi được.” Phan Thanh Linh liều mạng giấy ra. 

“Thế thì con phải đi với mẹ! Con à, con nói thật với mẹ đi, có phải thích Hoàng Thiên này không? Hừ, luyến tiếc cậu ta sao? Mẹ nói cho con biết, cậu ta là người đàn ông đã kết hôn rồi, có vợ rồi, con không có khả năng gì với cậu ta đâu” 

Mai Trân chỉ Hoàng Thiên, tức giận nói với Phan Thanh Linh. 

Phan Thanh Linh cắn chặt môi, không bình luận gì cũng không nói một câu nào. Cô cũng thật sự rất thích Hoàng Thiên, lớn như thế rồi, đàn ông cô từng gặp cũng không nhiều, dù quen biết Hoàng Thiên chưa đến hai ngày, nhưng cô lại bị Hoàng Thiên thu hút. 

Đây cũng là chuyện bình thường, khác phải thì thu hút nhau, đặc biệt là Hoàng Thiên, trên người có sức hấp dẫn đặc biệt, vẫn rất khiến con gái thích. 

Huống hồ Phan Thanh Linh mới hai mươi tuổi đầu, chính là lúc khát vọng với tình yêu, nên có cảm tình với Hoàng Thiên cũng không có gì kì lạ. Chỉ là, khiến Phan Thanh Linh thất vọng, thực sự như Mai Trân đã nói, cô và Hoàng Thiên hoàn toàn không có khả năng. 

Mặc dù như thế, cô cũng không muốn ở cùng với Kim Triết, cô bằng lòng cô đơn cả đời cũng được. 

“Không nói chính là thừa nhận? Hừ, con bảo mẹ phải nói với con cái gì mới tốt đây! Đừng nói cái gì nữa, mau đi với mẹ đi”. 

Mai Trân nói xong, túm Phan Thanh Linh đi đến bên đường. “Đợi đã” Lúc này Hoàng Thiên kêu Mai Trân. 

Mai Trân quay đầu nhìn thấy Hoàng Thiên bước qua đây, bà ta thật sự thấy rất phiền. 

“Cậu còn muốn làm gì?” 

Mai Trân sợ Hoàng Thiên bắt Phan Thanh Linh đi nữa, liền cảnh giác nhìn Hoàng Thiên. 

Thực ra Hoàng Thiên cũng không muốn ngăn lại, anh chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc Mai Trân muốn làm trò gì, nhưng bây giờ Tiêu Văn Hạ vẫn chưa đến kịp, thế nên Hoàng Thiên phải kéo dài thời gian. 

Lấy ra ba mươi trăm triệu từ trên người, Hoàng Thiên đưa cho Phan Thanh Linh. 

“Tự mình mua đồ ăn đi. Đưa mẹ cô đi chơi trong thành phố mấy ngày” Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh. Lập tức, nước mắt của Phan Thanh Linh rơi xuống. Lớn như thế rồi, vẫn chưa có người nào đối xử với cô tốt như Hoàng Thiên. 

“Anh Thiên, tôi không cần số tiền này đâu. Chị Nguyệt Hoa đã mua rất nhiều đồ cho tôi rồi” 

Phan Thanh Linh từ chối. 

“Con bé ngốc này, mau cầm lấy đi, cô không lấy tôi sẽ giận đấy” Hoàng Thiên mỉm cười, cầm tiền nhét vào tay Phan Thanh Linh. “Cảm ơn anh Hoàng Thiên” 

Phan Thanh Linh không dám ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thiên, rưng rưng nhận tiền. 

Mai Trân lại rất vui vẻ, ba mươi lăm triệu đó, lát nữa rồi cũng sẽ thuộc về bà ta. “Được rồi, cậu không còn chuyện gì khác chứ?”. Mai Trân cười nói với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên nhìn phía đường một cái, thấy xe của Tiêu Văn Hạ đã lái đến, dừng ở phía xa, chỉ đợi đi theo Mai Trân. 

Tiêu Văn Hạ đã vào vị trí của mình, Hoàng Thiên cũng yên tâm, bèn nói: "Không có gì nữa, dì Trân, chúc dì chơi vui vẻ ở thành phố Bắc Ninh” 

“Ha ha, cảm ơn lời chúc của cậu! Hoàng Thiên, thực ra cậu cũng rất được, ra tay hào phóng, chỉ là Thanh Linh không có duyên phận với cậu, nếu mấy năm trước quen biết cậu từ sớm thì tốt rồi, ha ha ha... 

Mai Trân cười ha ha, đưa Phan Thanh Linh đến bên đường, giơ tay ra bắt xe. 

Hoàng Thiên thật sự rất cạn lời, anh phát hiện Mai Trân chính là hám tiền, cho tiền là mặt vui vẻ nhận lấy, đoán chừng không qua bao lâu sẽ lại ngang ngược. 

Bắt được một chiếc xe, Mai Trân đưa Phan Thanh Linh lên xe, rời khỏi chỗ này. Xe của Tiêu Văn Hạ nhanh chóng bám theo. 

Tất cả đều không cần Hoàng Thiên phải dặn dò cái gì, anh tin Tiêu Văn Hạ sẽ sắp xếp được. 

“Cậu chủ, anh cứ để người phụ nữ đó đưa Thanh Linh đi sao?” Lưu Nguyệt Hoa thở dài, đến gần Hoàng Thiên. 

Cô ta vẫn rất lo lắng cho Phan Thanh Linh. Dẫu sao thì mẹ của Phan Thanh Linh cũng rất không bình thường, hơn nữa Phan Thanh Linh cũng không muốn đi theo Mai Trần. 

“Bà ta là mẹ của Thanh Linh, muốn đưa Thanh Linh đi, tôi có thể làm gì chứ?” Hoàng Thiên mỉm cười, nói với Lưu Nguyệt Hoa. 

“Nhưng mà, dường như dáng vẻ của Thanh Linh cũng rất không tình nguyện, có phải cô ấy cảm giác được gì không?” 

Lưu Nguyệt Hoa hỏi Hoàng Thiên. “Cô ấy đã nói gì với cô rồi?” Hoàng Thiên cảm thấy dường như Lưu Nguyệt Hoa biết chuyện gì đó, rất tò mò hỏi. 

Lưu Nguyệt Hoa cười, nói: “Thanh Linh nói chút chuyện của cô ấy với tôi, cậu chủ Triết đó vẫn luôn quấy rối cô ấy, khiến cả ngày cô ấy đều lo lắng không yên” 

“Đúng vậy, cô gái này số khổ, có bà mẹ tham tiền vong ân như thế? Hoàng Thiên thở dài nói. “Cậu chủ, tôi có lời không biết có nên nói hay không?” Lưu Nguyệt Hoa nghĩ ngợi, nói với Hoàng Thiên. “Cô nói đi”. “Tôi cảm thấy, Thanh Linh bị mẹ cô ta đưa đi, rất có khả năng sẽ có chuyện Mặt Lưu Nguyệt Hoa nghiêm trọng nói với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên có phần kinh ngạc, anh phát hiện Lưu Nguyệt Hoa quả thật rất thông minh, hơn nữa dự cảm cũng rất đúng. 

Thế mà cùng anh đi, Lưu Nguyệt Hoa thật sự không đơn giản. “Nguyệt Hoa, cô nói xem, sẽ xảy ra chuyện gì?” Hoàng Thiên hỏi Lưu Nguyệt Hoa. 

“Tôi cảm thấy mẹ của Thanh Linh rất có thể đã bàn bạc trước với cậu chủ Triết, lần này Thanh Linh đi với mẹ cô ấy, rất có thể sẽ rơi vào bẫy của Kim Triết” 

Lưu Nguyệt Hoa cắn môi nói, cô ta vẫn rất đau lòng cho Phan Thanh Linh. Hoàng Thiên nghe xong cười, nói với Lưu Nguyệt Hoa: “Rất có khả năng này, thể nên vừa nãy cô cực kỳ phản đối Thanh Linh đi với mẹ cô ấy, đúng không?” 

“Đúng vậy, chỉ là những điều này là suy đoán của tôi thôi, không có bằng chứng gì, thế nên mới này cũng không thể nói ra 

Lưu Nguyệt Hoa có phần hối hận nói, nếu cho cô ta thêm một cơ hội nữa, nhất định cô ta sẽ nói suy đoán này cho Hoàng Thiên, để Hoàng Thiên ngăn Phan Thanh Linh lại. 

“Không sao đâu, tôi đã sắp xếp rồi, chúng ta về trước thôi.” Hoàng Thiên an ủi Lưu Nguyệt Hoa. 

Lưu Nguyệt Hoa nhẹ gật đầu, cô ta rất tin tưởng Hoàng Thiên, cũng biết Hoàng Thiên lợi hại như thế nào. 

Rất nhanh, Phan Thanh Linh đã lên xe của cô ấy, tạm biệt với Hoàng Thiên, rời khỏi chỗ này. 

Hoàng Thiên cũng rời khỏi chỗ này, nhưng anh vẫn chưa về nhà, bởi vì anh biết, Tiêu Văn Hạ sẽ truyền tin tới rất nhanh, sẽ biết được Mai Trân đưa Phan Thanh Linh đi đâu. 

Không ngoài dự đoán của Hoàng Thiên, chưa đến hai mươi phút, Tiêu Văn Hạ đã gọi điện thoại đến. 

“Anh Thiên, Mai Trân đưa cô Linh đến một nhà hàng có tiếng”. Tiếng của Tiêu Văn Hạ truyền đến. Hoàng Thiên vừa nghe, sắc mặt làm tức sa sầm. 

Anh biết, bản thân dự đoán không sai chút nào, Kim Triết có lẽ đã đến thành phố Bắc Ninh! 

Nếu không, theo khả năng tiêu pha của Mai Trân, hoàn toàn không thể đi đến nơi cao cấp như nhà hàng có tiếng để tiêu tiền được. 

Chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là Kim Triết đã sắp xếp ổn thoải nhà hàng có tiếng đó, mời Mai Trân đưa Phan Thanh Linh đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK