Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng muốn khôi phục hoàn toàn thì vẫn không thể trong lòng Hoàng Thiên cũng chắc chắn như vậy. 

Rửa sạch khoảng ba phút, lúc này Hoàng Thiên mới dừng lại. 

Thế nhưng ngừng tay thì cảm giác thoải mái kia cũng lập tức ngừng lại, con mắt bắt đầu lại rát, khó chịu vô cùng. 

“Anh trai, khỏe chưa?” 

Điềm Ni ngẩng mặt lên cười hỏi Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên lắc đầu nói: “Vừa nãy lúc rửa thì rất thoải mái, ngừng lại thì không còn nữa.” 

“Vậy em ép nước cho anh tiếp, anh ngồi xuống rửa tiếp đi.” 

Điềm Ni đúng là rất lương thiện và đáng yêu, lúc này cô ấy lại bắt đầu ép nước, chuẩn bị để cho Hoàng Thiên rửa mắt. 

Trong lòng Hoàng Thiên nóng lên, chẳng qua làm như vậy cũng vô nghĩa, rửa không hết được còn khiến Điềm Ni mệt mỏi. 

“Không rửa sạch, nước này có thể uống chứ?” 

Hoàng Thiên cảm thấy khát nước nên hỏi Điềm Ni. 

“Có thể” 

“Vậy anh uống nước” 

Hoàng Thiên nói xong thì để Điềm Ni ép nước cho, anh ngồi đó uống mấy ngụm vào bụng. 

Nhắc tới cùng kỳ lạ, sau khi uống xong mấy ngụm này thì Hoàng Thiên cảm thấy cơ thể chuyển biến tốt hơn một chút, không mệt mỏi vô lực như vậy nữa. 

Cảm thấy thể lực của mình khôi phục, sự tức giận trong lòng Hoàng Thiên lại dâng lên. 

Cao Chí Viễn chết tiệt, việc này không xong đâu. 

Cởi chuông phải do kẻ buộc chuông, Hoàng Thiên quyết định đi lên trấn tìm Cao Chí Viễn. 

 

Trong lòng Hoàng Thiên nghĩ đến những thứ này thì giận run cả người. 

Anh thật sự muốn đuổi giết tới tận trấn để tìm Cao Chí Viễn tính sổ. 

Thế nhưng Hoàng Thiên chỉ duy trì sự thoải mái dễ chịu vẻn vẹn được một lúc sau đó cả người lại suy yếu không có sức, hai mắt lại càng tê dại còn âm ỷ hơi đau. 

Không tốt, xem ra con sâu độc cổ này quá nguy hiểm, càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, phải làm sao mới ổn đây? 

Trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy lo lắng, anh không nhịn được lại uống thêm mấy ngụm nước thánh ở trong giếng. 

“Anh à, nước này có thể xoa dịu mắt của anh nhưng nếu như uống nhiều quá cũng sẽ không tốt, nó sẽ gây tổn thương không thể cứu vãn cho cơ thể của anh” 

Đúng lúc này Điềm Ni nhắc nhở Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên nghe thấy thì khẽ giật mình rồi vội vàng ngừng lại không còn tiếp tục uống nước nữa. 

“Không thể uống nước này nhiều sao?” 

Hoàng Thiên hỏi Điềm Ni. 

“Đúng vậy, tất cả người trong thôn của chúng tôi đều không uống nước thánh ở bên trong giếng này, trừ phi là có bệnh tật thì mới uống, nếu không sẽ gây nên tổn thương rất lớn cho cơ thể.” 

Điềm Ni giải thích với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên thật sự là hết sức buồn bực, vốn dĩ nước này có thể làm dịu đau đớn nhưng mà lại không thể uống nhiều, vậy phải làm sao bây giờ? 

“Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Ở đây còn có chuyên gia nào có thể giải loại sâu độc cổ này không?”. 

Hoàng Thiên hỏi Điềm Ni. 

Điềm Ni hung hăng lắc đầu rồi thở dài. 

Điều này cũng tương đương với việc trả lời Hoàng Thiên, lòng của Hoàng Thiên gần như nguội lạnh. 

“Anh Hoàng Thiên, hay là chúng ta đi về tìm em gái Phương Thanh Linh trước xem cô ấy có cách nào khác tốt hơn không? 

Lúc này Fini khuyên Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi, lần này đến Phương Tây chính là vì để giải trừ vụ độc, nào ngờ vừa giải vụ độc thì lại trúng sâu độc cổ, đây có còn để cho người ta sống nữa hay không chứ. 

Cao Chí Viễn chết tiệt, tất cả đều do phần tử cặn bã này hại, bây giờ Hoàng Thiên hận thấu xương Cao Chí Viễn. 

Nếu như quay về mà Phương Thanh Linh không có cách gì tốt thì loại sâu độc này cổ này cũng không thể giải trừ được, huống chi đây còn là sâu độc cổ của Cao Chí Viễn? 

Bà cụ Lam có thể giải vụ độc nhưng không giải được sâu độc cổ, bà ấy nói sâu độc cổ còn đáng sợ hơn vụ độc nhiều. 

Cho nên nếu như về thành phố Bắc Ninh thì anh hẳn là phải chết, cho dù chết cũng phải chết ở Phương Tây. 

Hoàng Thiên quyết định, anh thử nắm chặt lại thì phát hiện sức mạnh của mình vẫn rất yếu, tình trạng này mà muốn tới trấn tìm Cao Chí Viễn để tính sổ thì không khác gì tặng đầu cho người ta. 

Hoàng Thiên luôn luôn dũng mãnh lúc này cũng không nhịn được cảm thấy sợ, nếu như đàn ông có thể cong có thể duỗi thì Hoàng Thiên cũng không muốn làm người lỗ mãng. 

“Anh Thiên, hay là chúng ta đi tìm Cao Chí Viễn đi, anh không cần phải lo lắng, có tôi ở đây đâu thì tôi có thể đối phó với đám người Cao Chí Viễn” 

Fini nghiến răng nghiến lợi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK