Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười mấy người bên ngoài cũng muốn xông vào, chen chúc vào trong phòng. 

Hoàng Thiên thấy thế, nếu không tàn nhẫn một chút cũng không được, phải chẩn trụ đám người này. 

"Đưa dao cho tôi!" 

Hoàng Thiên đưa tay về phía quản gia Trần. 

Quản gia Trần lập tức đưa con dao dài trong tay cho Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên đưa con dao ngang qua cổ họng Đinh Lập Côn, lạnh lùng nói: "Họ Đinh, nếu muốn chết, hãy để người của ông đi lên." 

"Tôi..." 

Sắc mặt Đinh Lập Côn xanh mét, lửa giận trong lòng vừa rồi gần như biến mất. 

Điều này thật đáng sợ, ông ta có thể cảm giác được Hoàng Thiên có thể thật sự giết chết ông. 

Không thể đùa giỡn với cái đầu của mình được, Đinh Lập Côn nhanh chóng ra lệnh: "Tất cả các người ở lại, đừng đi qua!" 

"Hãy để tất cả chúng ra ngoài." 

Hoàng Thiên ra lệnh. 

"Được rồi, tôi bảo bọn họ ra ngoài hết." 

Đinh Lập Côn vội vàng đồng ý, vẫy tay với người của mình và ra hiệu cho họ rời khỏi phòng.

Hơn mười người, tất cả đều không dám ngây người ở trong phòng, lục tục lui ra ngoài. 

Nhưng những người này cũng không hề rời đi, sau khi họ đưa Phi Tử Phù ra khỏi phòng liền đứng ngoài cửa, xem tình huống bên trong. 

Đinh Lập Côn vừa hoảng lại vừa sợ, ông ta đã sắp buồn phiền chết rồi. 

Vẻ vang nửa đời người, đã bao giờ chịu phải thua thiệt lớn như vậy? Ngày hôm nay quả thực quá mất mặt. 

Ông ta cũng khó tin được, Hoàng Thiên còn trẻ như vậy đã khó đối phó đến thế! 

"Ha ha, ông cũng khá quý trọng sinh mạng đấy nhỉ" 

Hoàng Thiên cười, mắt lạnh nhìn Đinh Lập Côn. 

Những lời này đối với Đinh Lập Côn mà nói, là nhục nhã quá lớn, Đinh Lập Côn hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. 

"Cậu thanh niên, đừng nói móc tôi, cậu đối xử với tôi như vậy, cậu cũng trốn không thoát" 

Định Lập Côn nói với Hoàng Thiên, đã không còn kiêu căng như trước. 

Nụ cười trên mặt Hoàng Thiên dần lạnh đi, anh nhìn chằm chằm Đinh Lập Côn, chưa nói gì đã dọa Đinh Lập Côn sợ không nhẹ. 

"Ông dám uy hiếp tôi?" 

Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi Đinh Lập Côn. 

Đinh Lập Côn hận Hoàng Thiên thấu xương, ông ta biết hiện tại nói cái gì cũng đều là sai, nếu làm không cẩn thận còn bị Hoàng Thiên đánh một trận. 

"Chẳng lẽ không thể uy hiếp cậu sao? Hoàng Thiên, cậu là người trẻ không nên quá nóng nảy! Như vậy cậu sẽ không có lợi đâu! Đối nhân xử thế phải để lại một đường. Đinh Lập Côn tôi cũng không phải người dễ chọc." 

Đinh Lập Côn kiên trì đến cùng mà nói vài câu hung ác. 

Không còn cách nào, bên ngoài có nhiều đàn em nhìn vào như vậy, trong phòng còn có Trần Bảo Sinh, còn một người phụ nữ ở đây, không thể khiến bản thân bị mất mặt. 

Thế nhưng ông ta nói lời này cũng khiến ông ta rước lấy họa. 

Sao Hoàng Thiên có thể nghe mấy lời nói phách lối như vậy? 

"Ông không dễ chọc phải không, vậy hôm nay tôi sẽ chọc ông tới bến!" 

Hoàng Thiên nói xong, bổ một dao về phía đầu trọc của Đinh Lập Côn. 

"Ôi má ơi!" 

Đinh Lập Côn bị chém kêu thảm không dứt, cảm thấy đau muốn chết vậy, lấy tay sờ đầu. 

 Vừa nhìn liền thấy trên tay đều là máu, mắt Đinh Lập Côn trợn trắng. 

"Bây giờ ông còn nói với tôi, ông không dễ chọc không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK