Cả rau lẫn nước canh đều đổ đầy lên trên quần áo của ông ba Ninh, trông ông ta vô cùng thảm hại.
"Mę kiếp!"
Ông ba Ninh gần như muốn phát điên lên, ông ta là một người rất coi trọng thể diện, bây giờ quần áo bị làm cho bản thành ra như thế này thì làm sao mà ông ta có thể chịu đựng được chứ?
Vừa chuẩn bị trút giận thì ông ta lại gặp phải chuyện khiến bản thân càng khó
xử hơn, ông ta nhìn Hoàng Thiên cầm trên tay thêm một đĩa thức ăn khác nữa, ngay lập tức hướng đầu ông ta mà đập xuống.
"A!"
Ông ba Ninh đến cả mở mắt cũng không mở ra được nữa, đầu bị cái đĩa thức ăn đập xuống, bây giờ vẫn còn ong ong choáng váng, thức ăn bên trong đương nhiên đều đổ hết lên đầu ông ta.
Bốp!
Hoàng Thiên không đợi ông ba Ninh ông ta kịp phản ứng lại, liền một cước đá ngay cho lão già đó một cái bay cả ra khỏi ghế.
Chỉ nhìn thấy cơ thể của ông ba Ninh hệt như một quả pháo đại bác phóng ra, bay ngược ra sau hơn khoảng ba mét, sau đó mới đáp xuống mặt đất.
Sau khi ngã xuống đầu óc xoay vòng một lúc, ông ba Ninh nôn ra một ngụm máu nhỏ, chật vật một hồi nhưng cũng không sao đứng dậy được.
Cái này, cái này, cái này..........
Những người có mặt ở đây không ai là không sững sờ, từng người từng người
một nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều không chịu thừa nhận đó là sự thật.
Đường đường là ông ba Ninh thể mà lại bị Hoàng Thiên một cước đá bay như vậy sao? Hoàng Thiên rốt cuộc là phải lợi hại như thế nào, đây là sắp thành tinh rồi hay sao chứ?
"Ông ba Ninh, ông, ông không sao chứ hả?"
Đường Vạn Hải không kiềm được nhanh chóng chạy lại để đỡ ông ba Ninh đây.
Ông ba Ninh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đang sôi sùng sục cả lên, một cước này của Hoàng Thiên suýt chút nữa thì đã lấy đi cái mạng già này của ông ta.
"Không sao không sao, thằng nhãi này thì có tài cán gì chứ? Nó có thể làm gì được tôi hả?"
Ông ba Ninh vẫn không chịu phục, cứng đầu mà ăn nói hàm hồ. Để lấy lại được một chút sĩ diện thì ông ta cũng chỉ có thể khoác lác mà thôi.
Chát!
Hoàng Thiên không hề cho ông ta mặt mũi, giết người giết cả lòng tự trọng, thể nên Hoàng Thiên một tí cũng không hề lưu tình đối với ông ba Ninh.
"Không làm gì được ông hay sao hả? Da mặt của ông cũng thật dày quá đi. Không có người đỡ thì liệu ông có thể đứng vững được hay không hả?"
Hoàng Thiên một bạt tai tát thẳng vào mặt ông ba Ninh và dạy dỗ cho lão ta một bài học.
Khuôn mặt già nua của ông ba Ninh đỏ bừng cả lên, cái tát này đã đánh bay một chút tôn nghiêm còn sót lại cuối cùng của ông ta.
Bị làm nhục ở nơi đông người như thế này, ông ba Ninh không còn mặt mũi nào để tiếp tục sống nữa, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Hoàng
Thiên, hận không thể một dao giết chết Hoàng Thiên.
Nhưng tất cả đều vô dụng, thực lực là thứ quan trọng nhất, ông ba Ninh tuy cũng không phải là dạng tầm thường, nhưng nếu so với Hoàng Thiên thì ông ta vẫn còn kém rất xa.
Khi thấy ông ba Ninh bị Hoàng Thiên dạy dỗ thành ra bộ dạng như thế này, Đường Vạn Hải chỉ biết há hốc mồm, không sao đóng lại được.
Đứa cháu trai của ông ta Đường Doãn Hạo cũng không khá hơn ông ta là bao, đứng ngây ngốc ở đó, qua một hồi lâu cũng không thấy hồi phục lại.
Nguyên nhân chính là ông ba Ninh này có thể lực rất mạnh, tại Thanh Hóa một dòng họ này là sự tồn tại tượng trưng cho bất khả chiến bại, nhưng hôm nay thể mà lại bị dồn vào bước đường này.
"Ông ba Ninh, ông còn xử lý được Hoàng Thiên không hả?"
Đường Vạn Hải cũng không còn đủ lòng tin đối với ông ba Ninh, ông ta lo lắng hỏi, bởi vì nếu như Ông ba Ninh cũng không thể đối phó được với Hoàng Thiên, thì hôm nay bọn họ đều gay go rồi.
Bây giờ ông ba Ninh như thế nào, bản thân ông ta hiểu rất rõ tình cảnh của chính mình. Ông ta đương nhiên biết thực lực của mình kém xa Hoàng Thiên, ông ta tuyệt đối không phải đối thủ của Hoàng Thiên.
Nhưng những lời này căn bản là không thể nói ra, nếu nói ra rồi thì thật là mất mặt quá đi.
Ông ba Ninh nhịn đến nổi đỏ bừng cả mặt, đứng yên tại đó không biết phải làm gì, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.
"Ông ba Ninh, ông nói gì đó đi chứ."
Đường Vạn Hải sốt ruột nhìn Ông ba Ninh.
Ông ba Ninh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đâm lao theo lao, cố tỏ ra bộ dạng anh hùng, cắn chặt răng nói: "Đương nhiên là có thể xử đẹp tên họ
Hoàng này rồi, đừng sốt ruột, để tôi vận công một chút."
Vận công?