Bà cụ Lam ở bên cạnh than khóc, nghĩ lại thảm cảnh lúc trước, bà ấy thực sự đau lòng đến không muốn sống.
Hoàng Thiên hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng bây giờ của bà cụ Lam, có ai mà không thương yêu con gái của mình đâu? Con gái bị người ta cưỡng hiếp, người mẹ lại còn tận mắt nhìn thấy, làm sao người mẹ có thể chịu đựng được?
Nhìn cái tên cặn bã này, lửa giận trong lòng Hoàng Thiên lại bùng lên, anh quát: “Hiện tại mới biết sợ sao, muộn rồi! Cái tên khốn nạn mày đáng chết nghìn lần!”
“Không muốn đầu cậu Thiên, tôi biết sai rồi”
Thằng nhãi hét lên.
“Xuống Địa Ngục mà ăn năn sám hối đi!”
Hoàng Thiên tức giận nói, lúc nhấc chân lên còn đạp vào đầu thằng nhãi này một phát.
"Á!"
Thằng nhãi này kêu lên một tiếng, cơ thể rơi xuống dưới, vài giây sau có một âm thanh trầm đục vang lên.
Tên cặn bã này cuối cùng cũng được nhận kết quả mà cậu ta đáng phải nhận, rơi xuống thịt nát xương tan, không thể làm hại nhân gian được nữa.
Bà cụ Lam lau nước mắt, lúc này trong lòng bà ấy mới cảm thấy thoải mái
hơn một chút, tất cả lũ khốn nạn làm hại con gái bà đều đã chết rồi.
Cơ thể Điềm Ni run rẩy bật khóc, cô ấy đi tới gần Hoàng Thiên, ôm Hoàng Thiên khóc.
Hoàng Thiên không ngờ cô ấy lại làm như vậy, nhưng Hoàng Thiên không có từ chối mà ôm cô ấy vào lòng, từ từ an ủi một trận.
“Em gái nhỏ đừng khóc, tôi đã báo thù cho cô rồi, Cao Thương Mặc và đồ đệ của ông ta đều chết rồi”
Hoàng Thiên nói với Điềm Ni.
“Vâng, cảm ơn anh”
Điềm Ni vừa khóc vừa nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên an ủi cô ấy một lúc lâu, mãi đến khi tâm trạng cô ấy dần bình ổn lại, Hoàng Thiên mới buông cô ấy ra.
“Gia chủ, chỗ này không thể ở lâu, chúng ta nhanh chóng đi ra ngoài thôi”.
Lúc này Hạ Khôn nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, nói: “Đi qua đó xem một chút, đẩy tảng đá ra”
Hạ Khôn đồng ý, dẫn theo mấy người cấp dưới cùng Hoàng Thiên đi đến cửa hang, thử đẩy tảng đá chặn cửa hàng.
Hòn đá này quá nặng, ít nhất cũng phải mấy trăm cân, rất khó để đẩy ra.
Nhưng tiềm năng của con người trong hoàn cảnh tuyệt vọng là vô tận, vì sống sót, những người này đều dùng hết sức đẩy, cuối cùng cũng di chuyển được tảng đá lớn này.
Chỉ cần đẩy hòn đá này ra một khe đủ để mọi người chui ra là được.
+
Sau khi một đám người chui ra xong, nhìn thấy ánh nắng và không khí ở bên ngoài, bọn họ đều có cảm giác như là vừa thoát khỏi cái chết.
"Anh Thiên, cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi bể khổ rồi!”
Fini kích động nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng rất kích động, anh vừa mới bước ra khỏi Quỷ Môn Quan một lần nữa.
Sau khi đi bộ vào làng, trước tiên Hoàng Thiên đưa bà cụ Lam và Điềm Ni về nhà.
Ông cụ Ngưu vẫn đang đợi ở nhà, thấy đám Hoàng Thiên an toàn trở về, còn cứu được cả bà cụ Lam và Điềm Ni thì vô cùng bội bội phục Hoàng Thiên.
“Chàng trai trẻ, không tệ nha! Không ngờ cậu có thể cứu được người khỏi tay Cao Thương Mặc, quá lợi hại!”
Ông cụ Ngưu khen không ngớt lời, vô cùng khâm phục Hoàng Thiên.
“Ông cụ Ngưu, chúng cháu chuẩn bị rời khỏi chỗ này, về sau nếu ông có gì cần giúp đỡ thì cứ đi vào trong thành phố tìm Hạ Khôn, ông ấy nhất định sẽ giúp ông”
Hoàng Thiên nói với ông cụ Ngưu.
“Tôi biết rồi, chàng trai trẻ, cảm ơn cậu”
Ông cụ Ngưu vô cùng cảm động, ông ấy đương nhiên biết lời nói của Hoàng
Thiên có bao nhiêu trọng lượng, một câu nói của Hoàng Thiên cũng có thể giúp ông ấy rất nhiều.
Sau khi Hoàng Thiên tạm biệt ông cụ Ngưu xong, anh nói với bà cụ Lam và Điềm Ni: “Bà cụ Lam Điềm Ni, hai người đừng sống ở trong làng nữa, lên thành phố sống đi, tôi sẽ cho người sắp xếp mọi thứ cho hai người”
Điều này....