“Không ngờ rằng tao đã thất bại, còn bị mày tra ra được là tao, đây là điều tạo không ngờ tới”
Sói Xám nói một tràng.
Hoàng Thiên thực sự càng nghe càng tức giận, anh đã siết chặt
nắm đấm.
“Cậu Thiên, thật ra chuyện này cũng không thể trách tạo được? Bây giờ tôi đang rất cần tiền, còn một đám anh em phụ thuộc vào tôi để kiếm ăn, tôi cũng phải kiếm tiền chứ? Đây là ba mươi tám tỷ rưỡi đó, đổi lại là người khác, có ai là không động lòng đấu? Anh nói đúng chứ?”
Sói Xám cổ tỏ ra có lý hỏi Hoàng Thiên.
Nghe xong mấy lời này, Hoàng Thiên càng tức điên, cái tên Sói Xám tìm chết này, còn dám ngồi đây hùng hồn nói lý?
“Hừ, đối phương treo tiền thưởng hai trăm triệu triệu, chỉ cần giết được tạo là sẽ được hai trăm triệu tiền thưởng. Thế mà con bò ngu dốt nhà mày, người ta trả cho mỗi ba mươi tám tỷ rưỡi mà cũng làm? Còn muốn tính mạng của cả gia đình tao?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm sói xám.
Sói Xám nghe xong thì cứng họng, thầm nghĩ chắc không phải thế đâu nhỉ, mạng Hoàng Thiên đáng tiền như thế sao?
Thế mà giết được Hoàng Thiên sẽ được nhận hai trăm triệu tiền thưởng, đây chính là hơn ba nghìn năm trăm tỷ Việt Nam Đồng đó.
Nghĩ đến đây, Sói Xám vừa sợ vừa tức, điều gây sốc là tính mạng của Hoàng Thiên quá đáng tiền, vậy mà lại được treo thưởng nhiều như vậy.
Tức giận là mấy tên Châu Âu kia dám đùa giỡn gã, thế mà chỉ trả cho gã có ba mươi tám tỷ rưỡi tiền công.
“Cậu Thiên, trách tôi hồ đồ.”
Sói Xám buồn bực nói.
“Cái này xong rồi? Mày có biết là mày rất đáng chết không?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Trái tim Sói Xám lập tức lạnh một nửa, gã ngơ ngác nhìn Hoàng
Thiên.
“Cậu Thiên, anh, không phải là anh muốn giết tôi đấy chứ?”
Sói Xám lo lắng nhìn Hoàng Thiên, hỏi.
“Mày đoán xem?”
Giọng nói của Hoàng Thiên lạnh lùng.
“Không không không, cậu Thiên, là tốt nhất thời tham tiền, anh tuyệt đối đừng giết tôi, chỉ cần cậu Thiên tha cho tôi lần này, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình của cậu”
DIG
Sói Xám biến thành mì vắt, bắt đầu cầu xin Hoàng Thiên.
“Mày không phải rất hung hãn sao? Hóa ra cũng chỉ là một cục bột”
Hoàng Thiên quát.
“Cậu Thiên, anh thích nói thế nào thì là thế đấy, tôi cũng chỉ là người bình thường, làm sao có thể không sợ chết được? Cậu Thiên, cho tôi một cơ hội đi, cậu muốn tơi làm gì cũng được, chỉ cần đừng giết tôi.”
Sói Xám hoàn toàn không biết xấu hổ, ở trước mặt Hoàng Thiên giống như một đứa cháu trai vậy.
“Muốn tiếp tục sống sao, cũng không phải là không được, nhưng mày phải thành thật giải thích, những cái tên Châu Âu kia ở đâu?”
Hoàng Thiên suy nghĩ rồi nói.
“Được được được, tôi nói cho anh biết, bọn họ đều ở khách sạn Thịnh Thế, tôi đã cùng bọn họ hẹn gặp mặt nhau vào sáng mai”
Sói Xám rất thẳng thắn.
Hoàng Thiên nghe xong, cảm thấy Sói Xám nói tự nhiên như vậy, hẳn là không phải đang nói dối.
Nếu như đã biết nhóm người Châu Âu kia ở đây, vậy thì còn chờ gì nữa? Lập tức hành động.
“Nếu mày dám nói dối nửa chữ, mày sẽ chết, hiểu chứ?”
Hoàng Thiên không yên tâm nói một câu.
“Cậu Thiên yên tâm, tôi lấy đầu đảm bảo nhóm người Châu Âu đang ở đó, bọn họ thuê hai căn phòng ở tầng ba của khách sạn, tổng cộng là năm người, số phòng là 307 và 308”
“Đúng rồi, bọn họ còn bảo tôi nói kết quả hành động tối nay cho bọn họ, tôi không thành công cho nên chưa nói với bọn họ biết”
Sói Xám nói.
“Vậy thì mày không cần phải nói”
Hoàng Thiên nói.
“Được, tôi đã hiểu”