“Mẹ nó, nể mặt anh được tổng giám đốc Vạn Hải giới thiệu, tôi vốn không muốn sửa cho anh! Anh còn mặt mũi mà lên mặt sao? Mau cút đi, nếu không tôi gọt chết anh!”
Lâm Sơn Nhất mở mồm mắng Hoàng Thiên, đã hoàn toàn xé rách da mặt rồi.
Râm!
Hoàng Thiên không nói hai lời, đấm mạnh một cái lên mặt Lâm Sơn Nhất.
Một cú đấm này khiến Lâm Sơn Nhất choáng váng cả đầu, tên này không có cả thời gian phản ứng lại đã bị Hoàng Thiên đánh.
Phải nói Lâm Sơn Nhất này cũng là người có tài, lăn lộn ở sa mạc với Đường Quốc Long, không có tài sẽ không được trọng dụng.
Nhưng trước mặt Hoàng Thiên, Lâm Sơn Nhất còn kém xa.
Tên này vừa mới tỉnh lại, chuẩn bị đánh lại, nhưng vừa mới giơ tay lên đã bị Hoàng Thiên đạp một cái ngã xuống đất.
“Chỉ có bản lĩnh này mà cũng giả làm sôi đuôi lớn sao? Không đánh anh thì anh không biết Ma Vương có ba mắt phải không?”
Hoàng Thiên dẫm mạnh vào ngực Lâm Sơn Nhất, nghiêm giọng nói.
Lâm Sơn Nhất có nằm mơ cũng không ngờ lại là kết quả này, trước mặt Hoàng Thiên, anh ta không có sức nào đánh lại.
Cảm thấy sức Hoàng Thiên dẫm rất lớn, dẫn đến mức anh ta có phần không thở nổi.
“Anh muốn làm gì? Đáng chết, mau thả chồng tôi ra!” Vợ Lâm Sơn Nhất gấp gáp, bước đến muốn cào mặt Hoàng Thiên.
Bây giờ Hoàng Thiên đã không muốn quan tâm đến ai nữa, đẩy mạnh một cái, đẩy vợ của Lâm Sơn Nhất ngã xuống đất.
Người phụ nữ ngã không nhẹ, làm om sòm lên.
“Má nó! Đâu ra thằng nhãi không biết sống chết thế này! Chồng à, đứng lên đánh chết anh ta, đánh chết anh ta đi!”
Vợ Lâm Sơn Nhất lớn tiếng kêu la, bảo chồng cô ta đứng lên đánh chết Hoàng Thiên.
Nhưng sao chồng cô ta có thể đứng dậy nổi? Bị Hoàng Thiên khống chế gắt gao rồi.
“Người trẻ tuổi, anh thả tôi ra, để tôi gọi một cuộc điện thoại thế nào?” Lâm Sơn Nhất kìm nén đến đỏ bừng mặt, nén cơn tức hỏi Hoàng Thiên. “Gọi điện thoại cho ai?”
Hoàng Thiên hỏi. “Gọi điện thoại cho tổng giám đốc Vạn Hải, có thể không?” Lâm Sơn Nhất cắn răng nói.
Hoàng Thiên nghĩ ngợi, vẫn thả Lâm Sơn Nhất ra, anh cũng muốn xem Lâm Sơn Nhất nói những gì với Đường Vạn Hải.
Lúc này Lâm Sơn Nhất mới thở ra một hơi, lấy điện thoại ra gọi cho Đường Vạn Hải.
“Tổng giám đốc Vạn Hải, người anh giới thiệu cho tôi là người gì thế? Bước vào đã ra tay với tôi, suýt nữa thì đánh chết tôi rồi!”
Lâm Sơn Nhất kể khổ với Đường Vạn Hải, có ý trách móc.
Đường Vạn Hải đang núp ở trong xe, có Vũ Thanh ở đó, anh ta có muốn chạy cũng không được.
Ngoại trừ anh ta, còn có cháu anh ta Đường Doãn Hạo, lại thêm ông Ninh Tam và Hổ béo, bốn người bọn họ thành thật đến không hợp lý trước mặt Vũ Thanh.
Thấy Lâm Sơn Nhất hỏi tội như thế, Đường Vạn Hải vội nói: “Sơn Nhất, ngài Thiên muốn bản đồ của anh thì anh cứ đưa cho anh ta đi, tuyệt đối đừng bắt bẻ ngài Thiên”.
“Địt mẹ, tổng giám đốc Vạn Hải, nếu tôi đưa bản đồ cho anh ta, anh ta thật sự đi sa mạc gây rắc rối cho ông Quốc Long thì phải làm sao? Ông Quốc Long sẽ giận lây sang tôi mất.”
Lâm Sơn Nhất kêu la.
“Nghe lời tôi là được rồi, nhanh đưa bản đồ cho ngài Thiên nếu anh còn muốn sống đi”.
Đường Vạn Hải khuyên bảo rồi cúp máy.
Lâm Sơn Nhất cầm điện thoại ngây người cả nửa ngày, anh ta cũng không biết Đường Vạn Hải làm sao, sao lại sợ ngài Thiên này như thế.
Nhìn Hoàng Thiên, Lâm Sơn Nhất nói: “Ngài Thiên phải không? Tôi không hiểu anh dùng cách nào khiến tổng giám đốc Vạn Hải nghe lời anh như thế, có điều tôi sẽ không đưa bản đồ cho anh, anh hết hy vọng đi”.
Hoàng Thiên nghe thấy Lâm Sơn Nhất nói như thế, lại nhìn thấy dáng vẻ thiếu đòn của Lâm Sơn Nhất, Hoàng Thiên cũng thực sự cực kỳ cạn lời.
“Rất tốt, anh được lắm”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói, đột nhiên bước lại gần Lâm Sơn Nhất, vung tay lên đã tóm được ngón giữa tay phải của Lâm Sơn Nhất.
“Anh muốn làm gì?” Lâm Sơn Nhất bị dọa kêu to lên.