Đường Vạn Hải lớn tiếng hướng về phía Hoàng Thiên mà hét, như là sợ Hoàng Thiên nghe không được vậy.
Ông ta là thực sự quá sợ hãi rồi, không muốn chết, ông ta có tiền có thể có rất nhiều phụ nữ, nghĩ mà muốn tiếp tục sống sót.
Tuy rằng hai cái chân không còn khả năng nào có thể bình phục nữa, nhưng có tiền thì sẽ không phải là vấn đề, nghĩ biện pháp chữa trị, dù cho chữa trị không được thì ông ta cũng có thể sống rất thoải mái.
Nghe thấy Đường Vạn Hải nói như vậy, trong mắt của Hoàng Thiên chợt lóa lên một tia sáng.
Giết bốn người này không phải là quan trọng, như vậy chỉ có thể xả một ít giận, quan trọng nhất là cứu Phan Thanh Linh ra.
Cô nằm trong tay của Đường Quốc Long thêm một giây lại nguy hiểm thêm một phần, Hoàng Thiên có thể nói là lòng nóng như lửa đốt.
"Ông nói đi, bản đồ ở chỗ nào? Có thể tìm thấy được cái vương quốc nhỏ mà cha ông đã xây dựng lên không?"
Hoàng Thiên hỏi Đường Vạn Hải.
"Đương nhiên có thể tìm được, đều đến nước này rồi, tôi làm sao mà dám nói dối cậu nữa."
Đường Vạn Hải nói xong, đã hoàn toàn phục tùng rồi.
Trong lòng Hoàng Thiên vẫn là nổi lên một ít hy vọng, anh đi tới trước chiếc xe. Nhìn thấy Đường Vạn Hải đã ngồi lên ghế sau, nói: "Ông nếu như dám đùa giỡn tôi, sẽ chết rất thảm đấy, tôi sẽ không để ông sảng khoái mà chết đi đâu."
"Không đâu, không đâu, anh Thiên anh tin tưởng tôi, tôi thực sự có bản đồ."
Đường Vạn Hải vội nói. "Vậy thì tốt, bản đồ ở đâu? Đưa đây cho tôi"
Hoàng Thiên nói.
Đường Vạn Hải đáp: "Bản đồ không phải của tôi, là của một người bạn của tôi. Hiện hại tấm bản đồ đó đang ở nhà anh ta. Anh Thiên, người bạn của tôi đã đi qua Tây Bắc sa hải tiểu vương quốc, đã từng ở đó với cha tôi một khoảng thời gian, vì vậy anh ta mới vẽ lại một tấm bản đồ, vẫn hay nói với tôi rằng đã đi qua tuyến đường của vương quốc nhỏ đó."
Nghe vậy, Hoàng Thiên cảm thấy rất có hy vọng.
Đường Vạn Hải hẳn là không dám bày ra lời nói dối này, bởi vì nếu như là giả, rất nhanh sẽ bị nhìn thấu, khi đó ông ta sẽ chết càng thảm hơn, ông ta sẽ không làm ra loại chuyện này đâu.
"Được, người bạn kia của ông nhà ở chỗ nào?" Hoàng Thiên hỏi.
"Chính là ở trong thành phố của các người, tại một nơi được gọi là huyện Mường Nghe trong một thị trấn nhỏ."
Đường Vạn Hải trả lời.
Việc không thể chậm trễ, Hoàng Thiên là một khắc cũng không muốn làm trễ.
Vô vàn dấu vết thể hiện rõ, Đường Quốc Long ông lão đó, nhất định là mang Phan Thanh Linh quay về sa mạc Tây Bắc.
Muốn tìm được Phan Thanh Linh, biện pháp đáng tin cậy nhất chính là trực tiếp đi đến Tây Bắc sa hải, trên đường đuổi theo, cơ hồ là không có khả năng đuổi kịp.
Nghĩ đến như thế, Hoàng Thiên gọi Vũ Thanh lên xe, sau đó để cả ông ba Ninh và Hổ béo cũng lên xe.
"Cậu chủ, bây giờ là đi đến huyện Mường Nghé sao?" Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên. "Đúng vậy, thời gian cấp bách, không thể tiếp tục trì hoãn nữa." Hoàng Thiên nói.
Vũ Thanh gật gật đầu, bất quá anh ta nhìn nhìn 4 người lên xe phía sau, chen chúc trong một chiếc xe, cũng không thành vấn đề.
"Mấy người bọn họ, anh dự tính xử trí như thế nào?" Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghĩ một chút, đáp: "Tạm thời vẫn là giữ lại mạng của bọn họ, giết đi cũng không giải quyết được vấn đề, biết đâu được bọn họ đều biết được ít gì đó"
"Cũng đúng, nếu như vừa nãy bị kích động mà giết đi Đường Vạn Hải, thì không có tấm bản đồ cái sa hải kia rồi."
Vũ Thanh nói.
"Đúng vậy, anh Vũ Thanh, anh gọi mấy người bọn họ qua đây, chờ lấy được tấm bản đồ, tôi sẽ thẳng đến Tây Bắc sa hải. 4 tên đó anh cứ đưa về đem vào trong nhà giam đi."
Hoàng Thiên đối với Vũ Thanh mà nói.
Vũ Thanh gật đầu, anh kỳ thực đã sớm nghĩ ra rồi, lần này, anh ta muốn cùng Hoàng Thiên đi.
Nơi Tây Bắc sa hải, quá nguy hiểm, không có kinh nghiệm đi vào sa hải bao giờ, người đi vào rồi căn bản chính là đi vào đường chết.
Rất dễ bị mất phương hướng, thức ăn với nước uống lại càng là vấn đề. Rất khó có người vào trong đó mà sống sót đi ra.
Hơn nữa đi cấp bách như vậy, công việc chuẩn bị cũng không đầy đủ, Vũ Thanh vẫn là vì Hoàng Thiên mà chảy một thân mồ hôi.