Lấy điện thoại di động ra, người bảo vệ trẻ tuổi này nở một nụ cười giảo quyệt hưng phấn, sau đó anh ta gọi điện thoại: “Alo. Ông hói đúng không? Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ông.”
Đầu dây bên kia điện thoại lập tức truyền đến một giọng nói âm trầm: “Phi Ba đấy à, có chuyện gì muốn báo cáo với tôi à?”.
“Phó Đoan, bây giờ tôi nói chuyện không tiện, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi” Bảo vệ Phi Ba cười hì hì, vô cùng đắc ý.
Phó Đoan ở đầu dây bên kia dùng một chút, nói: “Phi Ba, có chuyện gì mà thần thần bí bí vậy? Tôi nói cho cậu biết, Phó Đoan tôi bộn bề nhiều việc, nếu cậu dám làm lãng phí thời gian của tôi, đừng trách tôi không khách khí”
“Hì hì, Phó Đoạn cứ yên tâm, tin tức này đối với ngài mà nói là cực kỳ quan trọng, chúng ta gặp mặt bàn đi, ngài thấy sao?”
“Được, tôi đang ở KTV, thằng nhóc cậu lập tức tới đây ngay cho tôi” Phó Đoan nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Phi Ba vụng trộm nhìn lén qua Lưu Nguyệt Hoa đang đứng cách đó không xa, sau đó anh ta lặng lẽ chuồn đi..
Sau khi trở về ký túc xá thay quần áo xong, Phi Ba thừ dịp không ai chú ý, vội vàng cười lên con xe đạp điện của anh ta chạy vào nội thành.
Lúc này, trong một KTV ở một khu đô thị sầm uất, có một người đàn ông biệt danh Phó Đoan đang ngồi trong phòng làm việc của hắn, vừa nói vừa cười với cô thư ký nhỏ.
Vừa rồi có vài chuyện xảy ra giữa hai người, biết tin Phi Ba sắp tới, Phó Đoan để cô gái xinh đẹp này ngồi sang một bên, còn mình thì ngồi vắt chân hút xì gà, nhàn nhã tự đắc.
Cái tên Phó Đoạn này cũng coi như là một nhân vật có tiếng ở thành phố Bắc Ninh, hắn hơn bốn mươi tuổi, dây chuyền vàng lớn là tiêu chuẩn thấp nhất của hắn, hắn có dáng người cao to thô kệch, rất khỏe mạnh.
Không lâu sau, cửa văn phòng có người gõ. “Vào đi”
Phó Đoan hét lên một tiếng.
Nhân viên bảo vệ Phi Ba kia đẩy cửa bước vào, vừa bước vào đã cúi người gật đầu, ở trước mặt Phó Đoan không dám thở mạnh, bộ dạng như là một nô tài.
“Phi Ba, rốt cuộc là có chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy?”
Phó Đoan có chút xem thường, hắn cảm thấy người có thân phận như Phi Ba sẽ không đem lại được lợi ích gì tốt cho hắn.
Nhưng mà lần này hắn sai rồi, Phi Ba thật sự mang đến cho hắn một tin tức vô cùng tốt.
“Phó Đoan, chuyện này rất bí mật, tôi chỉ có thể nói cho một mình ngài biết thôi.”
Phi Ba nói, sau đó nhìn thoáng cô thư ký nhỏ của Phó Đoan.
Phó Đoan có chút không vui, trợn mắt nhìn Phi Ba nói: “Có gì thì cứ nói, người phụ nữ của tôi không phải tránh”
“Phó Đoan, vậy ngài sẽ phải hối hận đó, chuyện này vô cùng quan trọng đối với ngài, ngài có thể nhờ vào đó mà ột phen phát tài”
Phi Ba rất kiên trì muốn cô thư ký nhỏ kia đi ra ngoài.
Phó Đoạn cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn Phi Ba, phát hiện thằng nhóc này rất nghiêm túc, hẳn là việc trọng đại.
“Cô đi ra ngoài đi, tôi không gọi thì cô không được phép tiến vào”
Phó Đoạn vẫy tay với cô thư ký nhỏ của hắn, ra hiệu cho cô ta ra ngoài. Cô thư ký nhỏ khá là không vui, hung hăng trợn mắt nhìn Phi Ba một cái rồi đi ra ngoài.
“Hiện tại cậu có thể nói rồi, chuyện gì?”.
Vẻ mặt Phó Đoàn lạnh hùng nhìn Phi Ba, nghĩ thẩm tốt nhất thằng nhóc mày đừng có trêu đùa tao, nếu khhắno sẽ cho mày đẹp mặt.
Phi Ba đi đến gần Phó Đoan, nhỏ giọng nói: “Phó Đoan, ngài biết Hoàng Thiên không?”
Phó Đoan nghe vậy thì lập tức kinh hãi, điếu xì gà trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
Làm sao Phó Đoan lại chưa từng nghe qua danh tiếng của Hoàng Thiên được?
Lỗ tai đều mài ra kên, Phó Đoan biết bối cảnh của Hoàng Thiên sâu như thế nào.
“Tất nhiên là biết rồi, gia chủ nhà họ Hoàng ở Hà Nội! Phi Ba, cậu nói đến anh ta làm cái gì?”
Phó Đoan bình tĩnh một chút, nghi ngờ hỏi Phi Ba.
“Phó Đoan, tôi hiện giờ đang làm bảo vệ tại chủ sở dược phẩm của Hoàng Thiên, ngay trước khi tôi gọi điện thoại cho ngài, tôi nghe lén được Hoàng Thiên và chủ tịch mới được bổ nhiệm của Quốc Tế Hoàn Vũ là Lưu Nguyệt Hoa nói chuyện, Hoàng Thiên nói với Lưu Nguyệt Hoa là anh ta đã cầm được về mấy chục cây Huyết Linh giống”.
Phi Ba rất hưng phấn báo cáo với Phó Đoan, hai con mắt như phát sáng.