Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thiên nhẹ nhàng cười lên với cô ấy, không hề nói một lời nào. 

Nhìn thấy Hoàng Thiên còn cười lên được, Kiều Ngọc cũng vô cùng khâm phục, cảm thấy đây mới là người đàn ông thực thụ, trông thật là nam tính. 

Vừa nhìn thấy Hoàng Thiên còn có thể cười lên được, Tân Cương lại cười không nổi nữa, cái tên này tức đến sắc mặt đen thui. 

Đây rõ ràng là không để anh ta vào trong mắt mà, anh ta không chịu được. 

“Mẹ nó, mày còn cười à! Được được được tạo lập tức khiến cho mày khóc đến mất tiếng!” 

Tân Cương ồn ào mà mắng nhiếc, đã đi đến trước mắt của Hoàng Thiên. 

Ngay lúc bước đến đó, tên này rút một con dao nhọn từ sau thắt lưng ra, mang dao theo bên mình, chắc chắn là một nhân vật lòng dạ độc ác. 

Vốn dĩ cho rằng Hoàng Thiên sẽ cảm thấy rất sợ hãi rất căng thẳng, thế nhưng Tần 

Cương rất nhanh lại sửng sốt hẳn lên, bởi vì Hoàng Thiên vẫn bình tĩnh mà vững vàng đứng tại nơi đó như cũ, giống như không hề xảy ra chuyện gì vậy.. 

“Tên họ Hoàng kia, mày không sợ đúng không? Xem ra tạo thật sự phải đâm xuyên qua trên người mày vài lỗ vậy!”. 

Tân Cương âm u hung tợn nói, cầm lấy con dao nhọn, liền muốn tấn công. 

“Đừng trách tạo không cho mày cơ hội, khi nãy tao đã nói rồi, mày làm theo những gì mà tao nói, thì sẽ có đường lui, mày có đồng ý không?” 

Hoàng Thiên nở một nụ cười rất dịu dàng, giống như đang nói chuyện gia đình với Tần Cương. 

Khốn kiếp! Tân Cương tức đến miệng méo xệch, trong lòng nghĩ hôm nay gặp phải tên có vấn đề về tinh thần rồi, không lẽ thằng nhóc này không sợ chết sao? 

Nhìn Hoàng Thiên, trong lòng Tân Cương đã dấy lên ý định muốn giết người. 

Tuy rằng giết người thì phải đền mạng, thế nhưng một kẻ lưu manh liều mạng như 

Tân Cương này, chọc cho anh ta nổi giận lên, anh ta thật sự cũng có thể làm ra loại chuyện giết người cướp của. 

Bây giờ Tân Cương, ngược lại ổn định lại tâm trạng bực tức của mình, vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn Hoàng Thiên cười nói: “Được thôi, vậy trái lại tao muốn nghe thử, mày muốn tạo làm cái gì?” 

“Vậy thì đúng rồi đấy, người như tạo không thích đánh nhau chém giết đâu, có thể từ từ nói chuyện một chút, như vậy hay biết mấy.” 

Hoàng Thiên khẽ cười lên. 

“Đừng có mà phí lời! Mày có thể nói rồi đó, nếu như không nói ra được lý do vì sao, tạo liền giết chết mày!” 

Tân Cương la hét nói. 

“Ừm, mày nghe cho kĩ đây, nhanh chóng quỳ xuống ở dưới chân của mẹ Ngọc, cầu xin bà ấy tha cho mày.” 

“Ngoài ra, anh phải tự tát mình hai trăm bạt tai, mỗi lần tát thì liên tự mắng mình một tiếng là súc vật”. 

“Còn nữa, viết một lá thư cam kết, sau này không được quấy rối Ngọc nữa, nếu không thì tự nguyện bị sét đánh chết” 

“Cuối cùng, tao phải đánh gãy một chiếc chân của mày, để cho mày nâng cao trí nhớ một chút, cũng tránh cho sau này mày lại hoành hành ngang ngược ở trong thị trấn này nữa” 

“Làm được những điều như trên, mày liền có thể về nhà rồi, nếu không, mày tự mình. gánh chịu lấy hậu quả” 

Hoàng Thiên nói với Tân Cương một cách rõ ràng rành mạch. 

Khi vừa nói được một nửa, Tân Cương đã tức giận đến sắc mặt trở nên trắng xanh cả lên. 

Đến sau cùng, Tân Cương đã hoàn toàn bùng nổ rồi, anh ta làm sao chịu được những lời này của Hoàng Thiên được chứ? 

“Ông nội mày! Thằng nhóc mày được lắm, quậy hết nửa ngày mà chơi cậu Cương tạo à, ngày hôm nay không đâm chết mày, tao không phải là Tần Lão Hổ!” 

Tân Cương đã nổi giận một cách triệt để, vừa mắng, vừa cầm con dao đâm về phía ngực của Hoàng Thiên. 

“Anh Thiên cẩn thận đấy!”. 

“Cậu Thiên cẩn thận!”. 

Kiều Ngọc và Kiều Quốc Cường đồng thanh kêu lên, nhắc nhở Hoàng Thiên. 

Bọn họ cũng bị dọa đến không dám nhúc nhích, chân đều đang run rẩy, tự nhiên là nhìn ra được Tân Cương đang muốn giết người. 

Tên Tân Cương này được gọi là Tần Lão Hổ, vì anh ta chính là một người tàn nhẫn độc ác nhất, ở trong thị trấn nhỏ này, có ai dám đụng vào anh ta chứ? 

Vậy mà Hoàng Thiên lại đưa ra nhiều điều kiện khắc nghiệt đến như vậy, điều này quả thật là cố ý chọc cho Tân Cương nổi giận mà. 

Cả nhà ba người của Kiều Ngọc đều kinh ngạc và sợ hãi mà nhìn theo, thế nhưng sự việc xảy ra lại khiến cho bọn họ cảm thấy bất ngờ, chỉ thấy Hoàng Thiên tiện tay bắt lấy cổ tay đang nắm lấy con dao của Tân Cương, giống như một gọng kìm, mà nắm chặt lấy cổ tay của Tân Cương. 

“A! Ai da mẹ ơi! Thằng nhóc, mày buông tay ra, đau....” Trên trán của Tân Cương toát ra mồ hôi lạnh, vừa kêu la thảm thiết, vừa liều mạng muốn rút cánh tay về. 

Thế nhưng, sức lực của anh ta không thể so với của Hoàng Thiên được, chưa đến vài giây, con dao ở trong tay đã rơi xuống đất, căn bản không giữ chắc được. 

“Mày cũng biết đau à? Lúc mày đánh người ta, người ta không biết đau sao?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK