Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là điều mà Hoàng Thiên lo lắng nhất, nhưng mà Đông Lão Tà chính miệng nói ra, Hoàng Thiên ngược lại là tin tưởng không chút nghi ngờ. 

Thi thể để quá lại lại không có bị thối rữa, trong thi thể tràn đầy thi độc. 

Mắt cá chân của Hoàng Thiên tím xanh, máu chảy ra có màu xanh đen, đây rõ ràng là trúng độc. 

Hoàng Thiên không biết trúng thi độc sẽ có hậu quả đáng sợ gì, nhưng mà anh cũng biết sẽ không có kết quả gì tốt. 

“Đừng nói nhảm, tao hỏi lại lần cuối, nếu mày mà không nói, tao sẽ lập tức kết liễu mày!” 

Hoàng Thiên cầm dao găm trong tay, cảnh cáo Đông Lão Tà. 

Đông Lão Tà nằm rạp trên mặt đất, bị Hoàng Thiên đè chặt lại, ông ta cũng biết là mình không chạy thoát nổi. 

Hơn nữa ông ta cũng nhìn ra là Hoàng Thiên đang rất là tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. 

Nếu như ông ta không nói cho Hoàng Thiên, chỉ sợ Hoàng Thiên sẽ thật sự kết liễu ông 

ta. 

Nghĩ đến đây, Đông Lão Tà trợn mắt nói: “Được được được, Hoàng Thiên, tạo nói cho mày biết là được chứ gì?”. 

“Nhanh lên, đừng có giày vò khốn khổ nữa” 

Hoàng Thiên lại chém thêm một đao lên lưng Đông Lão Tà, xem như cho ông ta một bài học. 

Đông Lão Tà đau đến mức hét lên, ông ta không dám thừa nước đục thả câu nữa, nói với Hoàng Thiên: “Được cậu Thiên, cậu đừng ra tay nữa, bây giờ tôi giúp cậu tìm Phan Thanh Linh” 

“Cô ta ở ngay bên dưới quan tài...” Đông Lão Tà nói đến đây thì chỉ vào cái quan tài đỏ chót trước mặt. 

Hoàng Thiên nghe xong thì lông mày lập tức dựng đứng lên. 

Đám cặn bã này thực sự nhốt Phan Thanh Linh ở dưới quan tài? 

Dưới quan tài có cái gì? 

Chẳng nhẽ có tầng hầm? 

“Đứng lên!” 

Hoàng Thiên hét lên một tiếng, xách cổ Đông Lão Tà lên. 

Đông Lão Tà ngoan ngoãn giống như là cháu trai, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên xách con hàng này đi đến gần chiếc quan tài màu đỏ. 

“Các người tới đây, chuyển cái quan tài này ra chỗ khác.” 

Hoàng Thiên vẫy tay gọi Lâm Nhất Sơn và đám đầu trọc, bảo bọn họ đến hỗ trợ. 

Mấy người này quả thực đã bội phục Hoàng Thiên đến sát đất, bọn họ phát hiện Hoàng Thiên thật sự quá mạnh, đến cả cương thi cũng giải quyết được. 

Đương nhiên cũng là do Vũ Thanh giúp đỡ, nhưng như vậy cũng là quả không tầm thường rồi. 

Nếu không phải Hoàng Thiên và Vũ Thanh lợi hại như vậy thì mấy người bọn họ sẽ đều phải chết ở đây, tất cả sẽ đều phỉa chôn cùng với cương thi. 

Cho nên cả Lâm Nhất Sơn và đảm của tên đầu trọc đều vô cùng kính nể Hoàng Thiên, vô cùng cảm kích Hoàng Thiên. 

“Được, cậu Thiên!” 

Mấy người đồng thanh nói, sau đó đi đến chuyển cái quan tài đỏ chót này. 

Quan tài này được chế tạo bằng gỗ lệ thượng hạng, cũng không nặng lắm, đám người nhanh chóng chuyển được quan tài sang một bên. 

Tim Hoàng Thiên như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, anh nhìn chằm chằm nào mặt đất dưới quan tài. 

Vừa nhìn xong, Hoàng Thiên quả thật vừa giận vừa sợ. 

Chỉ thấy bên dưới quan tài là một cái hố sâu hình chữ nhật, nhỏ hơn đáy quan tài cho nên mới có thể đặt được quan tài lên trên. 

Bên trong cái hố có một cái lồng sắt bị rỉ sét, được hàn bằng những thanh thép dày bằng ngón tay, rất là kiên cố. 

Một cô gái trẻ vóc người uyển chuyển, dung mạo động người đang nằm cuộn mình trong lồng sắt, hai con mắt xinh đẹp nhắm chặt lại, không nhúc nhích. 

Đó chính là Phan Thanh Linh. 

Đây chính là người mà Hoàng Thiên ngày đêm muốn gặp, người mà Hoàng Thiên đã lo lắng mấy ngày nay. 

“Thanh Linh!” 

Hoàng Thiên vội vàng buông Đông Lão Tà ra, ngồi xổm trên mặt đất gọi Phan Thanh Linh. 

Nhưng mà Phan Thanh Linh lại không hề có bất cứ phản ứng gì, cuộn tròn trong lồng sắt hôn mê bất tỉnh. 

Hoàng Thiên dùng sức kéo thử nắp lồng sắt, cái nắp lồng sắt này rất chắc chắn, căn bản là không kéo được. 

Hoàng Thiên nhìn kỹ, phát hiện ở cửa lồng sắt có một cái khóa lớn, anh quay lại tức giận nói với Đông Lão Tà: "Có chìa khóa không?” 

“Có, có..." Đông Lão Tà thấy Hoàng Thiên tức giận như vậy thì rất hoảng sợ, máu chóng lấy từ thắt lưng ra một chiếc chìa khóa. 

Hoàng Thiên nhận lấy chìa khóa, nhanh chóng mở cửa lồng sắt, sau đó ôm Phan Thanh Linh ra. 

Cơ thể Phan Thanh Linh mềm mại bất động, Hoàng Thiên ôm chặt cô ấy vào ngực, lớn tiếng gọi: “Thanh Linh, em tỉnh lại đi, anh là anh Thiên đây” . 

Phan Thanh Linh không hề có chút phản ứng nào, khiến Hoàng Thiên sợ hãi vội vàng lấy ngón tay kiểm tra hơi thở của cô, phát hiện thấy cô vẫn còn thở, lúc này anh mới yên tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK