Sự thật đúng là như thế, Hạ Khôn chỉ là người bình thường, Lửa Nhỏ từng luyện tập rồi, một chút nữa chắc chắn Hạ Khôn sẽ bại trận.
Cho nên Hoàng Thiên không do dự liền đứng dậy vọt tới.
Tay bị đâm một dao, màu tươi trên tay Hoàng Thiên chảy ròng ròng, nhưng anh cũng không để ý nhiều như vậy.
Hạ Khôn đã không kiên trì nổi, bị Lửa Nhỏ cầm dao huơ huơ làm cho liên tục lùi về phía sau, cảm giác đã không chống đỡ nổi nữa.
“Hạ Khôn, lên”
Hoàng Thiên ở sau lưng Hạ Khôn nói.
Hạ Khôn nghe vậy thở dài một hơi, có Hoàng Thiên giúp ông ta, ông ta cũng yên tâm nhiều, nếu không thêm một chút nữa thì lại bị Lửa Nhỏ đẩy xuống dưới
mất.
“Gia chủ, cẩn thận một chút, tên này rất lợi hại”
Hạ Khôn lui về phía gần Hoàng Thiên, nhắc nhở Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì, để Hạ Khôn đi đến phía sau anh.
Chỉ có phần lưng núi chưa đến hai mươi phân, Lửa Nhỏ ngăn ở phía trước, không thể đánh ngã tên này thì không ai có thể mơ đến cửa hang núi.
“Họ Hoàng, mày đúng là mạng lớn, như thế này mà vẫn chưa chết”
Lửa Nhỏ có chút buồn bực, âm trầm nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng không muốn nhiều lời với tên này, anh bước lên mấy bước.
Thấy Hoàng Thiên đi đến bên cạnh, Lửa Nhỏ cũng còn có chút sợ hãi.
Bởi vì khí chất của Hoàng Thiên quá mạnh, loại khí chất này cũng không thể miêu tả rõ được, chỉ là cảm giác đối với một người.
"Bỏ dao xuống"
Hoàng Thiên quát.
“Hừm, tao có ngu đầu, sao phải nghe lời mày?”
Lửa Nhỏ có chút sợ hãi nhưng vẫn rất cứng miệng.
“Xem ra mày đúng là muốn tìm đường chết thật, được thôi, tạo giúp mày.”
Hoàng Thiên trầm giọng nói, sau đó đi đến gần Lửa Nhỏ.
“Mày đi chết đi!”
Lửa Nhỏ hét lớn một tiếng, thực hiện một đòn, một dao mạnh mẽ hướng vào phần bụng Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên ngay cả tránh cũng không tránh, một cước bay lên, đá trúng
ngực Lửa Nhỏ.
"Ui a!"
Tên này mặc dù nghiêm túc tập luyện nhưng trước mặt Hoàng Thiên vẫn còn kém xa, bị đá trúng.
Sau một tiếng kêu đau đớn, cơ thể Lửa Nhỏ loạng choạng mấy lần cuối cùng
cũng ngã xuống.
Thấy mình chuẩn bị ngã xuống, Lửa Nhỏ liều chết giữ lấy một hòn đá trên sườn núi, vậy nên mới không rơi xuống.
Lần này thằng nhóc này vô cùng hoảng sợ, một bàn tay của cậu ta nắm chặt lấy tảng đá, đây là hy vọng của cậu ta.
Nếu mà bỏ tay ra thì cậu ta sẽ bị rơi xuống, mà ở bên dưới chỗ này lại khác chỗ kia, ở bên dưới chỗ này không có nước, rơi xuống phát là đi gặp ông bà luôn.
Dưới sự sợ hãi to lớn, thằng nhóc này không còn vẻ độc ác nữa, trên mặt toàn là vẻ sợ hãi, nhìn Hoàng Thiên giống như là nhìn thấy Diêm Vương vậy.
A
“Cậu, cậu Thiên, đừng giết tôi, kéo tôi lên đi.”
Thằng nhóc sợ hãi, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong thì tức không có chỗ xả.
Đến thời điểm này rồi mà thằng nhãi này vẫn còn cầu xin tha thứ, còn nghĩ được sống?
“Mày còn muốn sống? Con mẹ nhà mày, lúc Cao Thương Mặc làm tổn thương Điềm Ni, mày có ở đó không?”.
Hoàng Thiên giẫm lên tay thằng nhãi này, dùng sức day nghiến, khiến cho hai ngón tay của thằng nhóc này bị gãy.
Thằng nhóc này làm gì còn sức bám lấy tảng đá? Bây giờ cậu ta hoàn toàn dựa vào lực Hoàng Thiên giẫm lên tay cậu ta mới không bị ngã xuống.
Chỉ cần Hoàng Thiên nhấc chân lên, cậu ta sẽ rơi xuống và trở thành một cái xác.
Thằng nhãi này luống cuống, cậu ta hoàn toàn sợ hãi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Cậu Thiên, chuyện này không thể trách tôi được, tôi thật sự xin lỗi em gái
Điềm Ni...”
Giọng nói của thằng nhóc này run rẩy.
“Cậu Thiên, thằng nhãi này đã giúp Cao Thương Mặc bức ép con gái tôi, nó không phải là người...”