Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thiên đi rồi lại quay trở lại, tuy rằng Hoàng Thiên hình như đã bị thương nặng, nhưng mà người mà Hoàng Thiên dẫn về, cũng là đủ lợi hại rồi. 

“Tôi không sao, tôi không sao...” 

Lâm Hán đều bị đánh đến ngơ người, cũng sắp bị đánh chết rồi vẫn nói là không 

sao. 

“Đều đã thành như vậy rồi còn không sao? Ông chú, chú nói cho tôi nghe đi, là ai đã đánh chú rồi?” 

Trong mắt Vũ Thanh tràn ngập sát ý, nhìn quanh một đám người Phi Ba, còn có 

Lâm Ngư Hải ở trong sân. 

Phi Ba ngã ở trên đất, rất nhanh đã đứng lên. Nhưng mà anh ta đã không còn vẻ hung hăng lúc này nữa, không dám đắc ý thêm nữa. 

“Chú không cần sợ, nói cho tôi biết, tôi sẽ báo thù cho chú: 

Vũ Thanh nhìn thấy Lâm Hán nửa ngày không hề nói lời nào, thể là khuyên bảo nói. 

Lâm Hán hu hu khóc lên, Khóc một cách vô cùng đau lòng. 

Vũ Thanh nhìn thấy, lửa giận ở trong lòng không khỏi càng trở nên lớn hơn. 

Đám cặn bã này, vậy mà tra tấn một ông lão thành dáng vẻ này, còn có tính người không? 

Người không đau lòng sẽ không rơi nước, Lâm Hán đã một bó tuổi rồi còn đau lòng mà khóc lên, cho thấy ông ấy đã chịu giày vò và tủi thân đến mức nào. 

“Mày, đi qua đây!” 

Vũ Thanh chỉ Phi Ba, hét lên nói. 

Phi Ba là chịu phục rồi, anh ta phát hiện Vũ Thanh giống như một vị chiến thần vậy, đứng ở nơi đó khí thể rất mạnh, vài người này bên mình cộng lại, cũng không thể là đối thủ của người này. 

Vì vậy mà Phi Ba từ bỏ việc chống lại rồi, lúc này đến gần trước mặt Phi Ba, nở một nụ cười nói: “Ngài đây, thật sự thì không thể trách tôi được, là do ông già này thật 

quá đáng rồi” 

“Cái gì mà thật quá đáng? Mày nói rõ ràng một chút!” 

Vũ Thanh ép xuống lửa giận, tức giận nói. 

“Tôi, tôi...” 

Phi Ba làm sao mà nói ra được chứ? Lâm Hán lại không hề làm việc xấu, gã ta muốn đổ tội cũng để không được. 

“Chú mày đấy, đối xử với một lão già lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Mày nói mày có phải đáng chết hay không?” 

Vũ Thanh túm lấy cổ áo của Phi Ba, đánh xuống một cú đấm thật mạnh. 

"A!" 

Phi Ba bị đánh đến gãy sống mũi, ngồi trên mặt đất mà kêu lên thảm thiết. 

“Cậu chủ, nên dạy dỗ tên này như thế nào ạ?” 

Vũ Thanh cảm thấy rất tức giận, nhưng mà anh ta vẫn muốn nghe theo Hoàng 

Thiên. Vẫn là hỏi Hoàng Thiên xử lý Phi Ba như thế nào. 

Bây giờ Hoàng Thiên đã cảm thấy vô cùng không ổn rồi, tuy toàn thân anh không còn sức lực, thế nhưng, lại vô cùng hận tên Phi Ba này. 

Bây giờ Hoàng Thiên vẫn còn thấy hơi hối hận, lúc đó không nên lo lắng nhiều như vậy. Trực tiếp giết chết Phi Ba, đưa Lâm Hán đi là được rồi. 

“Ông chú, Phi Ba vì sao phải đối xử với chú như thế?” 

Hoàng Thiên hỏi Lâm Hán. 

“Chàng trai trẻ, Phi Ba gã ta, gà ta nói.... gã ta nói tôi đã cứu cậu, vì vậy liền muốn đánh chết tôi...” 

Lâm Hán nói đến đây lại nghẹn ngào mà khóc lên, thật quá đau lòng. 

Hoàng Thiên đã tức giận một cách triệt để rồi! 

“Không lẽ những người cứu tôi thì phải chết sao? Phi Ba, mày con mẹ nó thấy mình sống lâu quá rồi à!” 

Hoàng Thiên tức giận mà gắng gượng hét lên. 

Nhìn thấy tình trạng của Hoàng Thiên suy yếu đến như vậy, vẫn còn oai phong lẫm. liệt đến thế, Phi Ba bị dọa đến mức suýt tiểu ra quần rồi. 

Anh ta vội vàng bò đến dưới dân của Hoàng Thiên, quỳ xuống ở trước mặt Hoàng Thiên, trong thành thành thật thật, ở đâu còn dáng vẻ hưng hắn của lúc trước nữa? 

Hoàng Thiên nhìn Phi Ba đang ở trước mặt, thật sự tức giận đến sôi gan. 

Lâm Hán, một ông lão tốt bụng đến như vậy, thật thà chất phác và lương thiện đến như thế, vậy mà lại bị Phi Ba đánh thành dáng vẻ như vậy. 

Loại người không hề có tính người này. Không hề xứng đáng được sống ở trên thế giới này. 

“Đại ca đại ca, tha cho tôi một mạng đi, tôi cũng là quá tức giận nên mới làm ra chuyện dại dột, anh đừng có giết tôi” 

Phi Ba đau khổ mà cầu xin Hoàng Thiên với giọng điệu run rẩy. 

Thế nhưng anh ta đã nghĩ nhiều rồi, bây giờ Hoàng Thiên, đã muốn giết người rồi. 

Không thể sai càng thêm sai nữa, lúc trước nên giết chết Phi Ba mới đúng, Lâm Hán cũng sẽ không chịu đựng nhiều sự đau đớn đến như vậy. 

“Bây giờ anh có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi, chuẩn bị chịu chết đi.” Hoàng Thiên nói với giọng điệu lạnh lùng. 

“Đừng mà, đại ca, tôi tự chặt đứt một cánh tay để chuộc tội có được không? Tôi sẽ chăm sóc ông chú đến cuối đời, sau này tôi chính là con ruột của ông ấy” 

Phi Ba cũng không biết nên nói điều gì mới đúng, chỉ nghĩ rằng Hoàng Thiên có thể tha chết cho anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK