Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thiên khẽ giật mình, nhưng mà anh cũng nhanh chóng hiểu ra. Nhất định là bà chủ sợ hãi không dám đòi tiền đây mà. 

"Ha ha, bà đừng sợ. Tôi là người làm ăn đàng hoàng, không phải người xấu." 

Hoàng Thiên mỉm cười, trấn an bà chủ quán. 

Bà chủ quán tỏ vẻ không tin, vừa rồi thấy Hoàng Thiên hung hãn như thế, sao có thể là người làm ăn đứng đắn được? 

Ngay cả Sói xám ngang ngược hung ác kia đều bị Hoàng Thiên trừng trị giống như đứa cháu trai, sao Hoàng Thiên có thể là kẻ làm ăn đàng hoàng chứ? 

Nhưng mà bây giờ vẻ mặt Hoàng Thiên ôn hòa, cũng rất lịch sự, quả thật không giống người xấu. 

Tâm trạng của bà chủ quán trở nên ổn định hơn một chút, nói: "Thật không cần, những người như các cậu, bên nào tôi cũng không thể đắc tội được. Tôi chỉ muốn buôn bán để nuôi sống gia đình..." 

Hoàng Thiên nghe thế thì rất đồng tình với bà chủ quán này. 

Nghe lời bà ta nói, chắc là bị bọn Sói Xám bắt nạt rất thảm, đều cảm thấy sợ hãi. Cho nên mới nghĩ mình giống như bọn người Sói Xám kia. 

"Bà yên tâm đi, tôi thật sự là người làm ăn. Bà tính đi, tất cả tổn thất bao nhiêu tiền?" 

Hoàng Thiên kiên nhẫn hỏi. 

Cuối cùng bà chủ quán cũng tin tưởng Hoàng Thiên. Bà phát hiện Hoàng Thiên nói chuyện rất hiểu lý lẽ, mặc dù có sức mạnh nhưng cũng không bắt nạt người yếu hơn. 

"Mấy bàn những vị khách kia ngồi thì dùng hết bảy triệu sáu trăm ngàn đồng. Còn cái bàn bị đổ không cần bồi thường" 

Bà chủ quán nói. 

Hoàng Thiên không nói gì, lấy từ trong ngực ra mười triệu đồng đưa cho bà chủ quán. 

"Thật ngại quá, làm ảnh hưởng chuyện làm ăn của bà. Chút tiền đó coi như là tôi đền bù cho bà" 

Dứt lời Hoàng Thiên quay người đi ra khỏi cửa hàng. 

Bà chủ quán sợ ngây người, bà vốn nghĩ rằng chỉ cần Hoàng Thiên trả tiền bữa ăn của mấy vị khách kia cũng coi như thắp nhang cầu nguyện rồi, không thì đêm nay bà sẽ lỗ vốn. 

Nhưng lại không nghĩ tới đối phương hào phóng như thế, vậy mà cho bà tới mười nghìn. 

Bà chủ quán từ buồn thành vui, cảm kích Hoàng Thiên không thôi. 

Hơn nữa, Hoàng Thiên đã trừng trị bọn người Sói Xám, điều này cũng khiến cho bà thở nhẹ một hơi. 

Bên ngoài, mấy tên đàn em của Sói Xám, trong đó có bốn người bị gãy chân đang kêu rên. 

Hai người khác không bị gãy chân thì cũng bị đánh, chẳng tốt đẹp gì. 

Hoàng Thiên cũng không chần chờ, sau khi lên xe, mang theo bọn Tiêu Văn Hạ trở về công viên giải trí. 

Sau khi đem Sói Xám vào công viên giải trí, Hoàng Thiên bắt đầu thẩm vấn tên khốn này. 

Dù sao bốn người đàn ông lái xe máy này cũng là đàn em của Sói Xám, nói rõ việc bị tập kích ở công viên đều cho Sói Xám là chủ mưu. 

Hơn nữa, tổ tình báo của Vũ Thanh đã điều tra rõ ràng, có một đám người châu Âu đã tiếp xúc qua với Sói Xám. 

"Chúng ta tâm sự đi." 

Hoàng Thiên kéo ghế ngồi xuống, nhìn xem Sói Xám ở phía đối diện. 

Sói Xám đến nơi này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn, muốn chạy còn khó hơn lên trời. 

"Mày muốn nói chuyện gì? Mẹ nó, nhanh thả tạo ra, không thì tao sẽ khiến tất cả chúng mày tiêu đời!" 

Sói Xám hung hăng quát lớn. 

Hoàng Thiên sầm mặt lại, tên khốn này lại có thái độ như thế, thật sự không còn cách nào khác. 

Anh nhìn Tiêu Văn Hạ một chút, Tiêu Văn Hạ lập tức hiểu ý, đi đến đánh một trận tơi bời. 

Dù Sói Xám bị đánh thảm rồi, nhưng Tiêu Văn Hạ đánh người còn có thể nhẹ tay sao? Chưa được nửa phút, đã đánh đến Sói Xám chịu khai báo. 

Cũng không phải Sói Xám sợ hãi, tên khốn này rất gian xảo, biết kết quả khi mình mạnh miệng sẽ bị đánh rất thê thảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK