Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bảo Sinh thấy Đinh Lập Côn nói năng mạnh mẽ như thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng tươi đẹp. 

Ông ta hiểu rất rõ Định Lập Côn, ông ta biết thứ mà người này coi trọng nhất chính là thể diện, vì mặt mũi người này rất cứng đầu. 

Bây giờ Đinh Lập Côn khoác lác như vậy thì việc này càng dễ làm hơn. 

Trần Bảo Sinh một lòng muốn lôi Đinh Lập Côn xuống nước để giúp ông ta đối phó với Hoàng Thiên. 

"Ông anh, có câu nói này của anh thì tôi yên tâm rồi. Anh phải giúp tôi xả cơn tức 

này, anh nhìn bàn tay tôi xem, nó cũng đã bị đũa đâm xuyên qua rồi!" 

Vẻ mặt Trần Bảo Sinh căm tức mở bằng gạc đang quấn trên tay ra cho Đinh Lập Côn nhìn. 

Đinh Lập Côn nhìn thấy cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. 

Vết thương kia rất nặng nên rất khó có thể tưởng tượng được là có mấy đôi đũa xuyên qua bàn tay đó, sức lực phải lớn như thế nào mới có thể làm được như vậy chứ? 

"Được rồi, nhanh quẩn lại đi, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu báo thù" 

Đinh Lập Côn nói với Trần Bảo Sinh. 

Trần Bảo Sinh quẩn kỹ bàn tay rồi nói với Đinh Lập Côn: "Ông anh, anh phải giúp tôi nghĩ cách để có thể nhanh chóng báo thù?" 

"Báo thù? Vậy thì quá thẳng thắn rồi, Hoàng Thiên đối xử với cậu như thế nào thì cậu trả lại gấp bội!" 

Đinh Lập Côn nói. 

"Nhưng tôi không phải là đối thủ của Hoàng Thiên, Trình Hổ cấp dưới của tôi là cái đồ ăn hại đã bị Hoàng Thiên đánh thu phục, bây giờ đã không còn đem sức lực phục vụ cho nhà tôi nữa." 

Trần Bảo Sinh buồn bực nói. 

"Ha ha! Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, làm sao có thể xem trọng đám người cấp dưới kia của cậu chứ?" 

Định Lập Côn cười ha ha khinh bỉ Trần Bảo Sinh. 

Trần Bảo Sinh cũng phản bác lại Định Lập Côn: "Ông anh nói rất đúng, bây giờ tất cả tôi đều nhờ vào anh." 

"Cậu yên tâm đi, đừng để tôi gặp được Hoàng Thiên nếu không thì thằng nhãi kia sẽ rất thê thảm, tôi phải đánh gãy tay chân nó mới thôi." 

Đinh Lập Côn rất là kiêu căng ngạo mạn nói. 

"Được được được, vậy thì tôi yên tâm rồi." 

Trần Bảo Sinh hung hăng gật đầu, ông ta vẫn rất tin tưởng Đinh Lập Côn. 

Định Lập Côn không nói thêm gì nữa, lúc này chuẩn bị rời khỏi phòng. 

Nhưng đúng lúc này giám đốc câu lạc bộ bối rối chạy tới. 

"Chú mập, không hay rồi!" 

Trán giám đốc toát mồ hôi lạnh nói với Đinh Lập Côn. 

"Đã xảy ra chuyện gì?" 

Đinh Lập Côn rất không vui trừng mắt nhìn giám đốc quát hỏi. 

"Bên ngoài có ba người tới đây, trong đó có một thằng nhãi rất ngông cuồng, chắc chắn muốn cháu gọi tổng giám đốc Sinh đi ra ngoài, cháu bảo Phi đi ra đuổi người nhưng mà Phi không đánh lại thằng nhãi kia..." 

Giám đốc nói với Đinh Lập Côn. 

Định Lập Côn nghe xong thì lập tức giận dữ. 

"Đồ vô dụng! Thằng nhãi kia đang ở đâu?" 

Đinh Lập Côn tức giận nói. 

Giám đốc vừa muốn nói chuyện thì lúc này có ba người đi vào phòng. 

Người đó chính là Hoàng Thiên và Quản gia Trần đang áp giải Hòa Tử Dương đi tới. 

Hoàng Thiên đã để ý thấy vừa rồi giám đốc chạy về phía căn phòng này nên đã đi theo giám đốc tới căn phòng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK