Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Triết vừa dứt lời, cửa căn biệt thự đã có người thô bạo đẩy ra. 

Ngay sau đó, hơn mười tên to cao khỏe mạnh tay cầm hung khí lao vào. 

Người cầm đầu là một tên mập lùn, tên này cánh tay trần không mang gì cả, cánh tay và trước ngực đều là những hình xăm cũ kỹ, trên miệng ngậm xéo một điếu thuốc, trong tay còn cầm một cục xương chân sau của chó. Vẻ mặt đầy hung tợn. 

Đi theo tên mập lùn ở phía sau, mười mấy tên cao to lực lưỡng đều mang vẻ mặt vô cùng hung ác độc địa, vừa nhìn liền có thể nhận ra là "Xã hội đen". 

Bởi tầm nhìn của Kim Triết ở lầu hai tương đối tốt, cho nên vừa nghe thấy xe của những người này đến, anh ta liền hô một tiếng lớn. 

Chính là để làm cho Kim Đại Thành yên tâm phần nào, cũng là để ngăn Kim Đại Thành nói mọi thứ ra cho Hoàng Thiên. 

Thế nhưng đã muộn mất rồi, Kim Đại Thành không gánh nổi đòn đánh mãnh liệt của Hoàng Thiên, đã nói nơi ở của Võ Phi cho Hoàng Thiên nghe hết. 

Lúc này Hoàng Thiên thầm nghĩ muốn giải quyết nhanh lên một chút rồi rời khỏi nơi này. Hơn nữa còn muốn mang theo Kim Đại Thành đi cùng, đi đến gia trang nhà họ Võ. 

Nhưng tên vừa mập vừa lùn vừa xuất hiện, vẫn là sinh ra thêm phiền phức, trước mắt sẽ không giải quyết hết được 

đống phiền toái này rồi. 

"Tổng giám đốc Thành. Cái này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn họ là ai chứ?" 

Tên mập lùn kinh hãi nói, bởi vì gã phải nhận diện một lúc lâu, mới nhận ra Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu. 

Hai anh em họ đều bị đánh không còn là con người nữa rồi, nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không nhận ra. 

Kim Đại Thành buồn bực muốn chết, ngày hôm nay ông ta thực sự mất mặt đến tột cùng rồi, nhất định là cũng đã bị truyền rao ra ngoài rồi, nhiều người chứng kiến ông ta thành bộ dạng như vậy. 

"Không cần nói gì nữa, dẹp bọn họ cho tôi, một tên cũng không buông tha!" 

Kim Đại Thành lấy tay chỉ về đám người Hoàng Thiên, quát lên với tên mập lùn. 

Tên mập lùn này tên là Tiền Cương, là theo Kim Đại Thành kiểm cơm, dưới tay anh ta có mười mấy tên du côn, đều sống dựa vào miếng cơm của nhà họ Kim. 

Sở dĩ Kim Đại Thành ở thị trấn Kim Mã có thể hoành hành ngang ngược, cũng là ỷ vào có nhiều tên đàn em ăn bám dưới trướng như vậy. 

Tiền Cương vừa nghe thấy Kim Đại Thành ra lệnh, lập tức mang theo đám đàn em xông tới. 

Theo như Tiền Cương thấy, đám người Hoàng Thiên tổng cộng có bốn người, hơn nữa cộng với hai người canh giữ ở cửa, nhiều nhất cũng chỉ có sáu người mà thôi. 

Mà bên này của gã, hơn mười mấy người. Về số người tất nhiên chiếm ưu thế hơn. Đây cũng là điểm mạnh của gã, gã thích nhất là đánh người. 

Thật ra hai người canh ở cửa cũng không có ngăn Tiền Cương, nếu như ngăn lại, đám người của tên Tiền Cương một người cũng đừng nghĩ có thể tiến vào. 

Hoàng Thiên chỉ là muốn đám người nhà họ Kim không ai có thể chạy thoát, còn đối với đám người bên ngoài đi vào trong, đám vệ sĩ ở hai bên cửa tất nhiên sẽ không ngăn lại, để đám người này đem bắt hết vào một lưới mới được. 

"Các người là từ thành phố Bắc Ninh tới đây sao!? Bên ngoài là biển số xe của thành phố Bắc Ninh". 

Sau khi Tiền Cương xông lên, cũng không gấp gáp ra tay, mà mặt mày hung tợn cười hỏi đám người bên Hoàng Thiên. 

Trước khi đánh lộn gã luôn là như vậy, Tiền Cương rất thích luyên thuyên vài câu, trước tiên dùng vẻ mặt hung dữ áp đảo khí thể đối phương. 

"Mày cười cái mẹ gì chứ?" 

Vũ Thanh không nói lời gì cất lên tiếng quát mắng, đột nhiên một quyền nện ở trên lỗ mũi tên Tiền Cương. 

"Ây da!" 

Tên Tiền Cương một chút chuẩn bị cũng không có, huống chi Vũ Thanh tốc độ ra tay quá nhanh, Tiền Cương căn bản là tránh không thoát lần xuất chiêu này. 

Máu mũi giàn giụa, Tiền Cương suýt chút nữa ngã xuống đất ngất đi. 

Một quyền này, đã dọa sợ Tiền Cương cùng đám người hung tợn mà Tiền Cương mang tới. 

Xảy ra loại tình huống gì vậy chứ, ra tay nhanh vậy sao, còn dám ra ta trước? Đây không phải là muốn chết hay sao? 

"Tất cả anh em tiến lên, tiến lên hết đi! Địt mẹ nó, ngày hôm nay bọn mày đừng mơ có ai sống sót rời khỏi trấn Kim Mã!" 

Sau khi Tiền Cương kịp phản ứng lại. Thẹn quá hóa giận, ra lệnh bảo đám đàn em tất cả cùng tiến lên đánh đám người Hoàng Thiên. 

Lúc này trong khu vườn vô cùng náo nhiệt tình thế có chút áp đảo lại, bao gồm cả mười mấy người của đám Tiền Cương, chưa đến nửa phút, tất cả đều bị ngã chồng xuống đất. 

Cánh tay vài tên nhóc đều bị đánh gãy, bọn họ làm sao có thể chịu được thân thủ ra tay của Vũ Thanh cùng ba người cấp dưới của Hoàng Thiên được chứ? 

Từ đầu đến cuối, Hoàng Thiên đều lười động thủ, chỉ là chắp tay đứng ở nơi đó quan sát. 

"Cậu Thiên, có cần lấy mạng của bọn họ không?" 

Vũ Thanh xin chỉ thị của Hoàng Thiên, dù sao khi ở cùng một chỗ với Hoàng Thiên lâu ngày, anh ta cũng biết là Hoàng Thiên đã ra tay là sẽ không bỏ xót ai. 

"Không cần, kêu toàn bộ đám bọn họ cút xéo khỏi đây." Hoàng Thiên khoát tay, anh vẫn có chừng mực. 

"Tất cả bọn mày cút đi, người nào dám trái ý, tạo sẽ lấy mạng của người đó." 

Giọng nói lạnh lẽo của Vũ Thanh vang lên. 

Ngay lập tức, đám người Tiền Cương đều cảm nhận được sát khí cực mạnh. 

Bọn họ cũng biết, trước mặt mấy người này, thực lực quá mạnh mẽ, đừng nói mười mấy người bọn họ. Có thêm mười mấy người nữa, cũng không phải đối thủ của đám người Hoàng Thiên. 

Theo Kim Đại Thành, cũng chính là muốn kiếm miếng cơm ăn mà thôi, ai cũng chưa từng nghĩ muốn chết sớm như vậy. 

Tiền Cương là tên đầu tiên co cẳng chạy, chạy còn nhanh hơn thỏ. 

Gã vừa chạy, mười mấy đàn em lập tức tan tác như chim muông, chạy sạch sẽ. 

Cái này cái này... 

Cõi lòng Kim Đại Thành lạnh như băng, vẫn luôn trông cậy vào đám đàn em máu mặt này, nào ngờ cũng không dùng được! 

Nếu như sớm biết như vậy, lá gan Kim Đại Thành có lớn hơn nữa cũng không dám ở lại nhà ông ta. 

Trên lầu hai, Kim Triết vừa nhìn thấy sự tình không ổn, lập tức rút lui, không dám lại đứng ở cửa sổ nữa. 

Nhưng động tác của thằng nhóc này, cũng không có tránh được tầm mắt của Hoàng Thiên. 

"Kim Triết, giới hạn cho mày trong mười giây đồng hồ lăn xuống dưới đây, bằng không tự gánh lấy hậu quả 

Hoàng Thiên ngó lên cửa sổ ở lầu hai hô lớn. "A tôi lập tức xuống, lập tức xuống đây." 

Kim Triết sợ đến mức không ngừng đồng y. Đi lại không tiện, nhưng tên nhóc này có chống gậy cũng xuống lầu cực nhanh, mười mấy giây đã đứng ở trong sân nhà. 

Không nhanh cũng không được, chọc giận Hoàng Thiên, hậu quả quá nghiêm trọng. 

"Cậu Thiên, vào nhà ngồi nói chuyện!" 

Kim Triết cũng không biết nói thế là tốt hay không nữa rồi, ngu ngốc phun ra một câu. 

Nhìn thấy tên Kim Triết này, Hoàng Thiên tức giận đến mức chỉ muốn đánh. 

Có thể nói tất cả đều là do tên nhóc Kim Triết này mang 

đến. 

Nếu không phải là tên cháu trai này quấy rầy bức bách Phan Thanh Linh, cũng sẽ không dẫn đến nhiều chuyện như vậy. 

"Đánh gãy một chân của mày, tao thấy cũng không thể khiến mày dừng mấy trò ngu xuẩn lại, hai chân của mày có lẽ nên gãy hết". 

Hoàng Thiên nói với Kim Triết. Một câu nói, dọa Kim Triết sợ đến mặt như màu đất. 

Không phải chứ, Hoàng Thiên muốn phế bỏ nốt chân còn lại của anh ta hay sao? 

Tên họ Hoàng này, cũng quá độc ác rồi, cậu chủ tao đây chắc chắn sẽ không để yên cho mày đâu. 

Kim Triết ở trong lòng còn chưa có mắng xong. Trên đùi của anh ta liền đã trúng một gây đau đớn. 

Răng rắc! 

"Aaaaa!" 

Kim Triết hét lên một tiếng thảm thiết, còn dư lại cái một chiếc chân nguyên vẹn, cuối cùng cũng bị đánh gãy rồi. 

Chính là Vũ Thanh đã tự mình ra tay, vừa rồi chính là một cây gậy sắt mà Tiền Cương bỏ lại. Vừa lúc vẫn có đất dụng VÕ. 

Đau đớn kịch liệt, làm cho Kim Triết không chịu nổi, tên nhóc này trực tiếp ngất đi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự rồi. 

Ánh mắt Hoàng Thiên rơi vào trên người Kim Đại Thành cùng Kim Đại Hữu. Khiến hai anh em họ sợ đến rùng mình. 

"Khiến cho hai tên bại hoại này nửa đời sau đều ngồi trên xe lăn." 

Hoàng Thiên ra lệnh với Vũ Thanh. 

"Đã rõ." 

Vũ Thanh rất bình tĩnh đáp lại, anh ta không hề bất ngờ, ngược lại, còn cảm thấy Hoàng Thiên vẫn hạ thủ lưu tình. Vốn tưởng rằng Hoàng Thiên sau đó sẽ ra lệnh giết chết Kim Đại Thành. 

Thật ra Hoàng Thiên làm sao lại chưa từng có ý nghĩ như vậy chứ? Chỉ là, hai đứa bé trai gái sắp ra đời rồi, Hoàng Thiên tận lực không muốn giết chết nhiều người như vậy nữa. 

Trong nháy mắt, Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu đã trở thành phế nhân, đời này cũng đừng hòng đứng dậy nữa rồi. 

Làm xong tất cả, Hoàng Thiên ra lệnh đám cấp dưới phá hỏng tất cả điện thoại di động của nhà họ Kim, đường truyền điện thoại cũng cắt đứt. 

Còn người đàn bà bảo mẫu kia, Hoàng Thiên cảnh cáo bà ta không được một báo cho bất luận kẻ nào, nếu không tự gánh lấy hậu quả. 

Bà bảo mẫu vừa rồi trốn ở một góc phòng, mắt thấy toàn bộ quá trình, bà ta đã sớm bị dọa không nói lên lời rồi. 

Chỉ dùng sức gật đầu, hiện tại bà ta nhìn Hoàng Thiên, là gương mặt kính nể, nào còn dám huênh hoang nữa chứ? 

"Xuất phát, đi tới nhà họ Võ". Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh. 

Đoàn người ra khỏi nhà họ Kim, khóa lại cánh cửa lớn bên ngoài căn biệt thự. 

Bây giờ có thể đi lại, cũng chỉ có một người là vợ của Kim Đại Thành, người đàn bà này muốn đi ra ngoài để gọi cho Võ Phi báo tin, ước đoán cũng rất khó khăn. 

Coi như bà ta miễn cưỡng làm xong, khi đó đám người Hoàng Thiên cũng đã chạy tới nhà của Võ Phi từ lâu rồi. 

Cho nên sau khi đám người Hoàng Thiên rời khỏi đây, 

trực tiếp lên xe, đi thẳng hơn mười dặm đến bên ngoài nhà họ Võ. 

Không đến mười phút, cũng đã chạy tới nơi. 

Hỏi thăm một cụ ông ven đường một chút, đám người Hoàng Thiên rất nhanh tìm được nhà của Võ Phi. 

Nhìn thấy căn nhà rộng rãi, bốn gian của gạch ngói, Hoàng Thiên cắn răng. 

Đây chính là nhà Võ Phi, chỉ mong tên bại hoại này, thực sự ở trong nhà. Lúc này Vũ Thanh cũng chuẩn bị kỹ càng, coi như Hoàng Thiên không giết Võ Phi, anh ta cũng sẽ không để Võ Phi sống tiếp trên đời. 

"Hành động" 

Hoàng Thiên ra lệnh, mang theo đám người Vũ Thanh, nhanh chóng vào trong nhà Võ Phi, đến trước nhà. 

Đám người Vũ Thanh được huấn luyện nghiêm chỉnh, những người này từng là những binh lính có tố chất đều rất mạnh, căn bản không cần Hoàng Thiên quan tâm. 

Bởi Lâm Huỳnh Mai bị Võ Phi bắt cóc, cho nên Hoàng Thiên vẫn là không dám khinh thường, cái tên Võ Phi này chính là một loại người hung ác, lỡ như chó cùng dứt dậu, nói không chừng liền giết chết Lâm Huỳnh Mai. 

Cho nên Hoàng Thiên cúi người lắng nghe động tĩnh, cửa sổ mở ra, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của một nam một nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK