Chỉ thấy tên đầu trọc đi đến gần trước căn nhà gỗ, sau đó gõ cửa.
Rất nhanh, người bên trong đã mở cửa ra.
Một cô gái xinh đẹp đang độ tuổi đôi mươi ra mở cửa, cô nàng cao chừng một mét bảy lăm,
vóc dáng thon thả. Diện mạo cũng rất ngọt ngào, chỉ là áo quần hơi cũ kỹ một chút, so với những
cô gái với phong cách phương tây nơi phố thành thì cô nàng kém hơn rất nhiều.
Dù rằng áo quần không được tốt lắm, nhưng lại không thể nào che giấu được vẻ đẹp của cô
nàng, khiến tim người khác nhìn thoáng qua cũng đập loạn nhịp.
“Ngọc, ba gã nước ngoài kia ngủ chưa?”.
Tên đầu trọc hỏi cô gái xinh đẹp.
Ngọc đầy sợ hãi liếc mắt nhìn tên đầu trọc, dường như không hề có chút thiện cảm đối với tên đó.
Đầu trọc cũng không để ý, gã ta dùng ánh mắt dung tục nhìn ngắm mấy lần trên người Ngọc.
Nếu lúc này không có người ngoài ở đây, gã ta đã sớm không thể khống chế mà bổ nhào lên rồi.
“Ha ha, vất vả cho em rồi Ngọc, chờ xong xuôi hết việc rồi, anh dẫn em đi dạo thành phố nhé.
Ha ha ha".
Tên đầu trọc không đứng đắn cười một trận, sau đó cất bước tiến vào.
Ngọc chán ghét trừng mắt liếc tên đầu trọc một cái, cô nàng bất lực thở dài.
Tuy hành động này không thể hiện rõ lắm, nhưng Hoàng Thiên vẫn nhạy bén phát hiện ra.
Anh phát hiện, dường như cô nàng tên Ngọc này vừa sợ lại vừa hận cái tên đầu trọc ấy,
nhưng lại chỉ biết bất lực.
Lẽ nào, cô nàng có điều chi khó nói thành lời?
Hoàng Thiên nghĩ đến thì không khỏi liếc mắt nhìn Ngọc.
Ngọc thấy Hoàng Thiên nhìn mình thì không khỏi cảnh giác trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, cô
nàng có bản năng phòng bị đối với đàn ông. Cho rằng Hoàng Thiên đang có ý nghĩ xấu với mình.
Hoàng Thiên xem như không có chuyện gì, lúc này anh đi theo sau tên đầu trọc, tiến vào trong nhà gỗ.
Chỉ thấy trên chiếc giường gỗ lớn có ba người nước ngoài đang nằm. Đều là khuôn mặt của
người châu Âu, hẳn đây chính là ba tên cấp dưới của S Jones!
Cụ nhà nó, cuối cùng cũng tìm được bọn họ rồi.
Hoàng Thiên nghiến răng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
S Jones đứng bên cạnh Hoàng Thiên, sau khi anh ta trông thấy ba tên cấp dưới của mình, tâm tình vẫn còn rất hỗn loạn.
Vốn là nên vui mừng khi gặp được ba tên này mới phải, nhưng nghĩ đến có cộng thêm ba tên
này đi nữa cũng không phải là đối thủ của Hoàng Thiên, anh ta lại bắt đầu trở nên buồn bực.
“Anh bạn, cũng đã gặp được ba người bạn của mình rồi, vậy thì đi lấy bảy trăm triệu tới đây đi nhỉ?”.
Đầu trọc đánh giá Hoàng Thiên, lúc này hai mắt của gã ta cũng lộ ra tia lạnh lẽo, bởi vì hắn
phát hiện, trên người của Hoàng Thiên ngay cả một cái túi cũng không có, bảy trăm triệu đó, có
nhét dưới quần áo cũng không vừa.
Hắn lầm bầm, thằng oắt con nếu mày không có tiền, vậy thì đừng trách tạo cho mày chết trong khe núi này!
Tên đầu trọc hung ác nghĩ, gã ta đã chuẩn bị cả rồi. Nếu như Hoàng Thiên không lấy tiền ra,
gã ta sẽ lập tức phế Hoàng Thiên.
“Tôi không mang theo tiền mặt, trong thẻ này có tiền, chờ khi trời sáng anh theo tôi đến ngân hàng, tôi sẽ chuyển tiền cho anh”.
Hoàng Thiên lấy ra tấm chi phiếu. Nói với tên đầu trọc.