Nếu không tìm được nơi đó thì e rằng sẽ không thể tìm thấy được Đường Quốc Long rồi, như vậy thì làm sao có thể giải cứu Phan Thanh Linh được chứ hả?
Hoàng Thiên bây giờ thực sự gấp gáp đến cực điểm, tâm trạng cũng vô cùng tệ, thật sự rất muốn ngay lập tức xử lý bọn Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo này.
"Ông chủ Thiên, những gì nên nói chúng tôi cũng đã nói rồi, bây giờ cậu có thể thả chúng tôi về Thanh Hóa được chưa?"
Đường Vạn Hải lúc này lấy hết dũng khí hỏi Hoàng Thiên, ông ta thế mà vẫn còn mơ tưởng trở về Thanh Hóa nữa.
Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng nói: "Ông còn muốn trở về Thanh Hóa nữa à?"
"Đương nhiên là muốn trở về a. Chúng tôi cũng không còn dám tranh giành mảnh đất gì đó với ông chủ Thiên nữa. Chúng tôi không muốn lập công ty chi nhánh ở thành phố Bắc Ninh này nữa, chúng tôi bây giờ chỉ muốn nhanh chóng trở về Thanh Hóa và ngoan ngoãn ở yên tại đó, không bao giờ dám đến thành phố Bắc Ninh này chọc tức ngài Thiên nữa"
Đường Vạn Hải ông ta ti tiện như một con chó, ông ta cũng không còn cách nào khác nữa vì sợ rằng Hoàng Thiên sẽ đem ông ta mà phế đi.
Hoàng Thiên trong lòng cũng không còn lời nào để diễn tả nổi bọn chúng nữa,
lão già mặt dày Đường Vạn Hải này thật không biết xấu hổ là gì. Còn muốn được thả về, thật là mộng tưởng quá đẹp đi.
"Quay về Thanh Hóa thì nằm mơ đi, ông phải đi cùng tôi một chuyến" Hoàng Thiên nói. "Đi đâu vậy ngài Thiên?"
Đường Vạn Hải vẻ mặt đầy tuyệt vọng hỏi Hoàng Thiên.
"Đưa ông đến một nơi để hưởng phúc, nơi mà ông và cháu trai của ông có lẽ sẽ phải ở đó một thời gian khá dài"
Hoàng Thiên hừ lạnh.
Đường Vạn Hải trong lòng đều trở nên lạnh lẽo đi. Ông ta nhận ra rằng Hoàng Thiên đây là đã không định thả ông ta quay về Thanh Hóa nữa.
"Ông chủ Thiên, chuyện này anh không thể làm như vậy được a, tôi sẽ cố gắng tiếp tục gọi điện thoại cho cha tôi có được hay không?"
Đường Vạn Hải nói.
Hoàng Thiên vẫn là đồng ý cho ông ta tiếp tục gọi điện, dù sao thì mục đích cuối cùng của Hoàng Thiên cũng chỉ là giải cứu Phan Thanh Linh mà thôi.
Muốn giải cứu Phan Thanh Linh thì anh ta nhất định phải tìm cho ra Đường Quốc Long đang ở đâu, vẫn là phải thử lại một lần nữa.
"Gọi đi, hy vọng ông có thể liên lạc được với cha của mình, nếu không thì sẽ có cái kết cục tốt cho ông hưởng thụ đó".
Hoàng Thiên cảnh cáo Đường Vạn Hải.
Đường Vạn Hải nơm nớp lo sợ, ông ta cũng hy vọng có thể liên lạc được với cha của mình, chỉ có thể Hoàng Thiên mới có thể tha cho ông ta.
Ông ta cố gắng thử tiếp tục gọi điện cho Đường Quốc Long, đừng nói chứ, lần này đã gọi thông rồi.
Nghe thấy tiếng điện thoại gọi thông rồi, Đường Vạn Hải vô cùng phấn khích. Nhìn Hoàng Thiên một cái.
"Nhìn tôi để làm gì chứ? Cha ông chịu nhấc máy hay chưa hả?" Hoàng Thiên hỏi Đường Vạn Hải.
Đường Vạn Hải nhanh chóng gật đầu vì ông ta đã nghe thấy được giọng nói của Đường Quốc Long rồi.
"Cha, cha đang ở đâu vậy hả?" Đường Vạn Hải run rẩy hỏi. "Vạn Hải, con và Doãn Hạo như thế nào rồi hả?" Giọng nói của Đường Quốc Long truyền đến. "Con và Doãn Hạo đều không tốt......."
Đường Vạn Hải cố gắng nhịn lại. Thực sự bây giờ ông ta vô cùng sợ hãi, rất muốn khóc òa lên.
"Bọn con bị Hoàng Thiên bắt rồi sao hả?" Đường Quốc Long hỏi.
"Đúng vậy cha, cha không nói một tiếng nào mà đã bỏ chạy là sao chứ hả? Hại con và Doãn Hạo khổ sở biết bao"
Đường Vạn Hải khổ sở nói, mang đầy ý trách móc.
"Mẹ kiếp, thế nào gọi là bỏ chạy hả? Cha mày là ra ngoài giải quyết một chút chuyện!"
Đường Quốc Long chửi rủa.
"Vâng vâng vâng, thưa cha, vậy khi nào thì cha quay lại để cứu bọn con ạ? Đem theo cô gái mang họ Phương kia cùng trở về đi, nếu không con và Doãn Hạo e rằng đều không thể tiếp tục sống nữa mất.........."